Sau khi Tôn Đại Chu cùng Trần Chân rời đi, Vương Chí Đạo trở về phòng ở của mình, còn chưa có kịp nghỉ ngơi, Ô Tâm Lan đột nhiên chạy tới cho hắn biết có một người bạn cũ tới tìm hắn. Trong khi nói chuyện thì ngữ khí lại thần thần bí bí, kiên trì không chịu nói rõ ra xem một người bạn cũ kia là ai, chỉ muốn chính hắn tự mình đi ra ngoài gặp, cũng nói thêm người bạn cũ kia là bí mật tới gặp hắn, cũng muốn hắn cẩn thận một chút, không nên tiết lộ ra thân phận của người bạn cũ kia. Vương Chí Đạo trong lòng thấy bực mình, ở thời đại này sao lại có ai là người bạn cũ của mình, Chu Quốc Phú chăng? Không đúng, nếu mà là Chu Quốc Phú, hắn không cần phải bí mật đến gặp mình, hơn nữa Chu Quốc Phú thân phận cũng không có gì không thể gặp gỡ công khai. Người bạn cũ, bí mật, không gặp gỡ công khai, lại quen biết cả Ô Tâm Lan? Vương Chí Đạo đem mấy người phù hợp với các điều kiện đó trong trí nhớ kiểm lại suốt một lần, lập tức nghĩ đến một người. Trong lòng hắn cả kinh, vội hỏi lại Ô Tâm Lan: "Là Vương Á Tiêu hay sao?" Ô Tâm Lan vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Vương Chí Đạo một lúc mới gật đầu nói: "Ngươi thật đúng là thông minh, nhanh như vậy đã đoán được ra hắn là ai rồi, thật sự là muốn chơi đùa với ngươi một chút cũng không được!" Quả nhiên đúng là Vương Á Tiêu, lần này không biết Ám sát Đại vương kia sẽ định ám sát người nào đây? Vương Chí Đạo hỏi: "Hắn có nói là hắn đến làm cái gì hay không?" "Không có, hắn chỉ nói là bây giờ hắn đã là người của Đồng Minh hội, là đại biểu cho Hoàng tiên sinh mà tới!" Ô Tâm Lan trả lời. Đồng Minh hội, đại biểu cho Hoàng tiên sinh! Vương Chí Đạo trong lòng cả kinh, theo bản năng đã nổi lên một ý niệm trong đầu, Vương Á Tiêu kia không phải là đã tiếp nhận chủ trương của Hoàng tiên sinh, ý định đi ám sát Viên đại đầu đấy chứ? Vương Á Tiêu mặc một bộ áo dài xanh sẫm, lại đeo mắt kính thủy tinh, bộ dáng thoạt nhìn so với Tôn Đại Chu còn nho nhã thư sinh hơn, khiến cho người khác không thể đưa hắn cùng với một Ám sát Đại vương nổi danh ở thời đại này khiến cho đám Hán gian, quan chức chính quyền, quan quân Nhật Bản nghe danh đã kinh hoàng táng đởm, hình dung lại thành được là một người. Nhìn thấy Vương Chí Đạo, Vương Á Tiêu lộ ra vẻ mặt ôn hòa tươi cười, ôm quyền nói: "Ân công, đã lâu không gặp! Ngày trước ân công cứu mạng, Á Tiêu vẫn không quên." Vương Chí Đạo cười nói: "Không cần gọi ta là ân công, ngươi bây giờ đến tìm ta, không phải là muốn báo ân đấy chứ hả?" Vương Á Tiêu nói: "Vương Á Tiêu ta luôn luôn là có ân tất báo, ân công đã từng cứu ta một mạng, ta cho dù thịt nát xương tan cũng khó mà đền đáp nổi. Nhưng chỉ có điều, hôm nay ta đến, lại không phải là để báo ân, ngược lại còn muốn phiền toái ân công, rất xin lỗi..." Vương Chí Đạo lại cắt ngang lời hắn, đi thẳng vào vấn đề, hỏi lại: "Ngươi là ý định đi Bắc Kinh ám sát Viên đại đầu hay sao?" Vương Á Tiêu ngạc nhiên một chút, vẻ mặt bội phục, nói: "Ân công trí tuệ luôn luôn làm ta cảm thấy không bằng được. Tại sao ta cái gì cũng chưa hề nói ra, ngài lại có thể đoán ngay được ý định của ta như thế?" "Điều này đoán ra cũng không khó khăn lắm. Ngay vừa lúc trước, Tôn Đại Chu cùng Ngũ sư huynh của ta vừa cùng nhau tới tìm ta, đã nói cho ta biết về sự tình Đồng Minh hội các người cùng với việc hai vị Tôn tiên sinh, Hoàng tiên sinh chủ trương đối phó với Viên đại đầu có bất đồng. Ngươi lại đã bảo Ô Tâm Lan nói rằng ngươi là đại biểu cho Hoàng tiên sinh tới gặp ta, cho nên ta đã đoán ra được là ngươi muốn làm gì rồi!" Ô Tâm Lan ở bên cạnh nghe được cảm thấy giật mình, vội hỏi Vương Á Tiêu: "Vương đại ca, ngươi thật sự là muốn đi ám sát Viên đại đầu hay sao? Viên đại đầu chính là Dân quốc Đại tổng thống, bên người hắn cao thủ như mây, ngươi làm như vậy rất là nguy hiểm đó!" Vương Á Tiêu ôm quyền nói: "Đa tạ Ô cô nương quan tâm, ta cũng biết việc này rất nguy hiểm, bất quá Hoàng tiên sinh nói đúng, đây là biện pháp tốt nhất để giảm bớt hi sinh, đối với quốc dân lại càng có lợi, cho nên ta không thể không đi làm. Ô cô nương nếu như lo lắng cho sự an toàn của ta, chỉ cần không đem chuyện này nói ra ngoài là được rồi." Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Việc này ngươi yên tâm, Ô sư tỷ của ta không phải là người lắm mồm, cũng có thể phân biệt được nặng nhẹ, chuyện tình lớn lao như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không nói ra bên ngoài!" Lời tuy rằng nói ra như thế, nhưng Vương Chí Đạo lại đang suy nghĩ tới Chu Điệp, từ sau khi xảy ra sự việc lần trước, hắn đối với Chu Điệp trong lòng đã có một chút hoài nghi, cũng âm thầm quan sát qua mấy lần, nhưng là Chu Điệp biểu hiện ra rất bình thường, làm cho hắn nhìn không ra lấy một điểm sơ hở, bất quá cho dù là như thế, sự nghi hoặc trong lòng hắn vẫn không có tiêu trừ. Vương Chí Đạo thầm nghĩ, đợi lát nữa hẳn là nên cảnh cáo Ô Tâm Lan, cấm nàng đem chuyện này nói cho Chu Điệp biết, vạn nhất Chu Điệp thật sự có vấn đề, chỉ sợ Vương Á Tiêu sẽ gặp nguy hiểm ngay. "Là ta lấy lòng dạ tiểu nhân, đã nghĩ lung tung rồi!" Vương Á Tiêu trước hết hướng Ô Tâm Lan nói lời xin lỗi, sau đó lại quay sang Vương Chí Đạo nói: "Ân công, từ sau ngày đó cùng Ân công chia tay, ta rất may mắn gặp được Hoàng tiên sinh, lại nhận được sự coi trọng của ông ấy, gia nhập vào Đồng Minh hội. Hoàng tiên sinh đối với những hành động tự tung tự tác của ta lại rất tán thưởng, cho rằng ám sát chính là một biện pháp cứu quốc rất tốt, mặc dù có chút cực đoan, nhưng là lại có thể hạn chế đến mức lớn nhất sự hy sinh, hiệu quả thu được cũng rất nhanh. Ta cùng với ông ấy có cùng suy nghĩ với nhau, nên đã yên tâm đi theo làm việc bên cạnh ông ấy. Bởi vì Thiết Huyết trừ gian đoàn của ta chính là công thần trong việc phát hiện ra Viên đại đầu cấu kết cùng người Nhật Bản, hơn nữa các huynh đệ nằm vùng của ta hiện nay còn chưa có bại lộ, Hoàng tiên sinh liền cho chúng ta tiếp tục điều tra hành động của Viên đại đầu. Sự việc Viên đại đầu sai khiến đám người Triệu Thừa Quân ám sát Tống tổng trưởng, các huynh đệ của ta vốn là đã có chút nghi ngờ, nhưng là còn chưa có chứng cớ chính xác để báo cho ta, thì Tống tổng trưởng đã bị ám sát mất rồi. Sau đó ta lại để cho các huynh đệ của mình tiếp tục ở lại điều tra bên mình Viên đại đầu, kết quả lại phát hiện ra Viên đại đầu đang âm mưu tiếp tục ám sát Hoàng tiên sinh cùng Tôn tiên sinh. Sau khi ta đem tin tức cấp báo cho Hoàng tiên sinh, Hoàng tiên sinh liền quyết tâm tiên phát chế nhân, ám sát Viên đại đầu trước, cho ta tự mình hành động. Chỉ có điều là, bởi vì Viên đại đầu thế lực quá lớn, bên mình vệ sĩ lại vừa nhiều, thực lực vừa mạnh, Hoàng tiên sinh lo lắng ta sẽ thất thủ. Lúc trước ông ấy từng nghe được từ miệng Tống tổng trưởng nói về ngươi tay súng vô cùng kỳ diệu cùng cơ trí gặp nguy không loạn, sau đó liền cho ta đi tới tìm ngươi hợp tác. Ân công, nếu như ngươi nguyện ý hỗ trợ, có chúng ta hai người liên thủ, ám sát Viên đại đầu nhất định sẽ thành công trăm phần trăm!" "Không được!" Vương Chí Đạo còn chưa có trả lời, Ô Tâm Lan lại đã thay hắn cự tuyệt trước. Chỉ thấy nàng mặt ngọc đỏ bừng lên, thở hổn hển, đối Vương Á Tiêu nói: "Vương đại ca, Viên đại đầu thế lực lớn như vậy, cho dù Vương Chí Đạo cùng ngươi thành công ám sát được hắn, sau đó thì các ngươi sẽ làm như thế nào chạy thoát được? Ta biết rằng ngươi không sợ chết, nhưng là tại sao lại muốn cho Vương Chí Đạo cùng đi chết với ngươi? Không được, việc này tuyệt đối không được, ta không nghĩ sẽ để cho Vương Chí Đạo đi theo ngươi chịu chết đâu!" Vương Á Tiêu nghe vậy vẻ mặt rất ngạc nhiên, nhìn qua Ô Tâm Lan cùng Vương Chí Đạo một lúc lâu, trong lòng chợt bừng tỉnh đại ngộ, thở dài nói: "Ta đã rõ ràng rồi, là ta không đủ cẩn thận, không nên đưa ra một yêu cầu quá mức này, ân công..." "Khoan đã, ngươi trước hết không cần gấp gáp!" Vương Chí Đạo đưa tay ngăn cản không cho hắn tiếp tục nói hết, lại bảo: "Chuyện này ta muốn trước hết suy nghĩ một chút, như vậy đi, ngươi đêm nay nghỉ lại ở Tinh Võ Môn một đêm, đến khi bình minh ta sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục." Vương Chí Đạo quay về phòng ở của hắn, Ô Tâm Lan cũng cùng đi theo, ở phía sau hắn đã truy hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi lại muốn làm gì đây, ngươi không phải là đang muốn cùng với hắn đi ám sát Viên đại đầu đấy chứ? Đừng quên là ngươi đã đáp ứng với Tôn đại ca cùng Ngũ sư huynh, phải bảo vệ Tôn tiên sinh Bắc thượng đó!" "Dù sao cũng là đi cùng một tuyến đường, hai sự việc này cũng không có xung đột mà?" Vương Chí Đạo lại giống như là đang lẩm bẩm một mình, lại nói: "Ta chỉ là đang nghĩ xem, nếu sau khi Viên đại đầu kia bị chết rồi, lịch sử của Trung Quốc có thể bị thay đổi hay không, sẽ theo phương hướng phát triển như thế nào, tốt lên hay là bị phá hỏng đi đây?" Ô Tâm Lan nghe được cảm thấy hồ đồ, không nhịn được bèn sờ sờ lên trán Vương Chí Đạo, hỏi: "Vương Chí Đạo, ngươi đang nói cái gì hả, cái gì lịch sử thay đổi, ngươi không phải đang lên cơn sốt đấy chứ?" "Ta không có việc gì, ngươi đừng quấy rầy ta, để cho ta suy nghĩ thật chu đáo một chút!" Vương Chí Đạo đối với hành động của Ô Tâm Lan đang sờ sờ trên trán hắn coi như không nhìn thấy, chỉ là tiếp tục tự hỏi nếu như Viên đại đầu đúng là bị mình ám sát chết, thì sẽ mang lại cái hậu quả gì? Đầu tiên, sau cái chết của Viên đại đầu, sẽ không còn "thảo Viên hành động", cũng sẽ không còn việc "Cách mạng Đệ nhị" bị thất bại, Tôn tiên sinh cùng các phần tử cách mạng sẽ không phải chạy đi Nhật Bản lưu vong. Tiếp theo, sau cái chết của Viên đại đầu, sẽ không có "Hai mươi mốt điều" tang quyền nhục quốc năm 1915. Lại càng không gặp phải tình huống quân phiệt hỗn loạn, có thể Tôn tiên sinh sẽ nắm đại quyền, lấy "Tam dân chủ nghĩa" cùng tư tưởng "Thiên hạ vi công" của ông ta, cùng với uy tín cá nhân, cục diện Trung Quốc có thể được yên ổn trở lại. Lúc đó chính bản thân mình có thể an tâm vì quốc gia mà bồi dưỡng huấn luyện ra quân đội có tay nghề bắn súng thành thạo, thậm chí còn có thể đem thủ đoạn huấn luyện bộ đội đặc chủng ở hậu thế ứng dụng vào thời đại này, vì quốc gia mà huấn luyện ra một nhóm quân nhân đặc chủng vô địch. Có đội quân đặc chủng vô địch này, ngày sau khi Xâm Hoa chiến tranh nổ ra, liền có thể lấy lực lượng lôi đình vạn quân đem tiểu Nhật Bản đánh cho hoa rơi nước chảy, thậm chí giết đến tận Nhật Bản. Mà các Tô giới ở Trung Quốc của các cường quốc phương Tây, cũng sẽ bị đuổi hết đi. Tôn tiên sinh rất là cổ vũ cho mọi quốc dân xuất dương du học, học tập tri thức khoa học tiên tiến, đến lúc đó sẽ có rất nhiều quốc dân xuất dương du học, làm cho trình độ khoa học kỹ thuật của Trung Quốc sẽ tiến lên gia nhập vào trình độ tiên tiến nhất trên thế giới, Trung Quốc nhất định sẽ trở nên cường thịnh. Trung Quốc cường thịnh, nhà bác học xuất sắc nhất thế kỷ hai mươi Ái Nhân Tư Thản (Albert Einstein) đến đại học Bắc Kinh giảng bài sẽ không còn do sự lạc hậu của Trung Quốc mà bỏ đi nữa, đến lúc đó không chừng Trung Quốc còn xuất hiện ra được một nhóm các nhà khoa học ưu tú đẳng cấp thế giới. Chính bản thân mình mặc dù sẽ không chế tạo ra được bom nguyên tử, nhưng là nguyên lý làm bom nguyên tử mình đã được học qua, có các nhà khoa học kia, đem nguyên lý chế tạo bom nguyên tử nói cho bọn họ một chút, hoặc là phái bộ đội đặc chủng đi đến nước Mỹ, đem vị bác học cha đẻ của bom nguyên tử Phí Mễ Kiếp (Ferma) bắt cóc về Trung Quốc, nói không chừng quả bom nguyên tử đầu tiên sẽ là xuất hiện tại Trung Quốc. Đến lúc đó nói Nhật Bản còn dám xâm Hoa, lập tức để cho bọn họ nếm thử bom nguyên tử do Trung Quốc chế tạo. Nước Mỹ nếu còn dám phát động chiến tranh Triều Tiên, xâm lấn Áp Lục Giang của Trung Quốc, cũng sẽ cho nước Mỹ nếm thử bom nguyên tử, xem bọn chúng còn có thể tự cho mình là siêu cường quốc được hay không. Cho đến lúc đó, chỉ sợ siêu cường quốc duy nhất trên thế giới chính là Trung Quốc rồi... Một giấc mộng giữa ban ngày này hình như là mơ mộng quá xa rồi! Vương Chí Đạo không tự chủ được tự nhiên bật lên cười "Ha hả"! Ô Tâm Lan đang ở bên cạnh thấy Vương Chí Đạo vô duyên vô cớ tự nhiên bật cười, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi, một lần nữa đưa tay sờ lên trán hắn, xác định xem rốt cuộc hắn có phải là đang lên cơn sốt hay không. Vương Chí Đạo chộp được bàn tay trắng nõn của Ô Tâm Lan, không nhịn được liền nói: "Sờ vuốt cái gì mà sờ, ta rất bình thường, không hề nóng sốt!" "Nếu không phát sốt tại sao ngươi lại cười ngu cái gì vậy?" Ô Tâm Lan thở hổn hển hỏi. "Cái gì mà cười ngu, ta chỉ là đang nằm mơ giữa ban ngày, đến chỗ hưng phấn, không tự chủ được mà nở nụ cười mà thôi." "Nằm mơ giữa ban ngày, ngươi đang nằm mơ thấy cái gì vậy? Vương Chí Đạo, ngươi không phải là đang nghĩ đến..." Ô Tâm Lan vừa nói đến chỗ này, mặt ngọc không khỏi đỏ bừng lên, cũng nguýt hắn một cái. Vương Chí Đạo trừng mắt lên nhìn nàng, nói: "Suy nghĩ linh tinh bậy bạ cái gì đó, ta nằm mơ giữa ban ngày nhưng không mơ thấy mặt ngươi!" "Không có ta? Ta đã biết rồi, ngươi có phải là nằm mơ giữa ban ngày mơ đến Chu Điệp tỷ có phải không?" Ô Tâm Lan vừa nói vừa không tự chủ được mà khóe môi run rẩy, vẻ mặt ủy khuất, lại làm cho bộ dáng nhìn cực kỳ đáng yêu. Text được lấy tại truyentop.net "Nói hươu nói vượn! Ta chỉ là đang tự nghĩ đến đề nghị của Vương Á Tiêu mà thôi, ngươi lại nghĩ đi đâu thế, động lòng hay sao?" "Ngươi mới là động lòng ấy!" Ô Tâm Lan mặt đang tái lại chuyển thành hồng, bất quá lại rất ngạc nhiên mà hỏi: "Ngươi là đang suy nghĩ đề nghị của Vương đại ca như thế nào, mà lại nghĩ đến xuất thần như vậy?" "Ta đã quyết tâm rồi!" Vương Chí Đạo đứng phắt lên, nghiêm trang nói: "Ta không nghĩ lại sẽ ngồi im xem lịch sử phát sinh, ta quyết tâm cùng Vương Á Tiêu đi ám sát Viên đại đầu, ta muốn thay đổi lại lịch sử của thời đại này, để xem là Trung Quốc có thể phát triển được theo tưởng tượng của ta hay không!" Ô Tâm Lan ngạc nhiên, bây giờ nàng rốt cuộc đã khẳng định, Vương Chí Đạo đúng là đã lên cơn sốt, hơn nữa cơn sốt không hề nhẹ, chỉ là chính nàng sờ vuốt không nhận ra được mà thôi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]