Hoắc Đình Giác nói: "Tống tổng trưởng ngài quá khách khí rồi, xử lý loại chuyện tình này chúng tôi cũng không có kinh nghiệm như ngài, tự nhiên là sẽ để cho ngài xử lý. Tiểu Nhật Bản ở chỗ Tinh Võ Môn chúng tôi giết chết nhiều người như vậy, hy vọng Tống tổng trưởng có thể lấy lại được cho chúng tôi một cái công đạo, tôi xin nhờ ngài đó!" Tống tổng trưởng sắc mặt trầm trọng, gật đầu nói: "Ta sẽ làm hết sức mình!" Sau khi Tống tổng trưởng cùng đám người Đỗ Tâm Vũ, Tôn Đại Chu rời đi, người của Tinh Võ Môn dưới sự lãnh đạo của Hoắc Đình Giác bắt đầu dọn dẹp chiến trường. Đến lúc bình minh, mới dọn dẹp xong xuôi. Một trận chiến này bên phía tiểu Nhật Bản ngoại trừ Thuyền Việt Hoành Sơn bị Đồng Minh hội mang đi, kéo đến đây bốn mươi tên Ninja cùng bảy tay súng toàn quân bị diệt, trong đó có hơn một nửa là chết ở dưới tay súng thần của Vương Chí Đạo, mặt khác lại có mười tên là do bị sáu tên lính Anh quốc bắn chết, thật là nhìn không ra được sáu tên lính Anh quốc này thật đúng là không thể coi thường, không hổ là quân nhân từ chiến trường trở về. Mà chết trong tay đám cao thủ Hoắc Đình Giác, Lưu Chấn Đông, Trần Tử Chính, Đỗ Tâm Vũ, Tôn Đại Chu kia ngược lại là ít nhất. Chỉ nhìn một phương diện này cũng chứng minh rồi, lực sát thương của võ công, bất luận thế nào cũng so ra còn kém xa súng đạn. Bên phía Tinh Võ Môn cũng tổn thất thảm trọng, có bảy người đệ tử bỏ mình, mà số bị thương kể cả Trần Tử Chính ở trong đó, cũng đến hơn mười người, cũng may mắn là nhờ những người này liều mạng giết địch, nên đám nữ phụ lão ấu của Tinh Võ Môn không có một ai bị thương tổn. Bên phía người của Đồng Minh hội, đám vệ sĩ Tống tổng trưởng mang đến, ngoại trừ Đỗ Tâm Vũ ra, còn lại mọi người đều bị hỏa diễm đạn của đám Ninja đốt chết cháy, thi thể vô cùng thê thảm. Một trận chiến này, Tinh Võ Môn cùng Đồng Minh hội nhìn như là thu được thắng lợi, nhưng cũng chỉ là thắng thảm, bởi vì bọn họ cũng phải trả một cái giá bằng máu khá đắt. Không ít thân thích bằng hữu của những người chết cũng ở đây, khi thu thập thi thể của người chết, mọi người không khỏi lớn tiếng than khóc, cả buổi sáng đó, Tinh Võ Môn tràn ngập đau đớn cùng bi thống. Lưu Chấn Đông một cước đem thi thể một tên Ninja Nhật Bản đang nằm trên mặt đất đá bay đi, gầm lên nói: "Các huynh đệ, mau lấy binh khí, theo ta cùng nhau giết đến Hồng Khẩu đạo tràng, giết chết thằng chó đẻ Sơn Khẩu Dụ Nhân kia! Vương Chí Đạo, mau cùng đệ tử của ngươi mang theo súng, chúng ta đi giết sạch tiểu Nhật Bản!" "Đứng lại!" Chính là Nông Kính Tôn đã quát lên: "Chấn Đông, ngươi lại định làm gì? Hồng Khẩu đạo tràng chính là địa phương trọng yếu của người Nhật Bản, đồn trú trong đó có bao nhiêu quân đội, chỉ bằng mấy người các ngươi có thể giết được vào trong đó hay sao? Cho dù có thể đánh giết được vào bên trong, cũng chỉ là đi chịu chết mà thôi. Hôm nay đã chết nhiều người như vậy rồi, ngươi còn nhẫn tâm cho các sư đệ của ngươi lại đi chịu chết nữa hay sao? Huống chi Tống tổng trưởng không phải đã nói sao, chuyện này giao cho hắn đi xử lý, hắn sẽ đòi lại công đạo cho chúng ta, ngươi cấp bách cái gì đây?" Hoắc Đình Giác cũng khuyên nhủ: "Đúng vậy, Đại sư huynh, hay là hãy đợi đến lúc người của Đồng Minh hội đến rồi mới nói đi, chúng ta không nên vội vã nhất thời!" Lưu Chấn Đông một chưởng đánh vào một cái mộc thung chuyên dùng luyện võ, nhất thời đem cái mộc thung đánh gãy làm đôi! Đến lúc hai giờ chiều, Tống tổng trưởng rốt cuộc cũng quay lại, lần này đây bên người Tống tổng trưởng ngoại trừ Đỗ Tâm Vũ cùng Tôn Đại Chu ra, lại còn dẫn theo hơn mười người khác, mỗi người thắt lưng đều đeo một cây súng pạc-hoọc, thân thể tráng kiện, ánh mắt rất sung túc, hiển nhiên đều là cao thủ! Xem ra sự việc xảy ra lúc rạng sáng đã làm cho Đồng Minh hội sợ hãi, lo lắng Tống tổng trưởng lại gặp phải nguy hiểm, nên lại càng phái ra thêm nhiều vệ sĩ đi theo hắn. Chứng kiến mỗi người trong Tinh Võ Môn trên mặt hiện đều ra vẻ kỳ vọng nhìn hắn, Tống tổng trưởng nhưng lại thở dài, ngữ khí trầm trọng, nói: "Ta biết tâm tình của mọi người, cũng biết các vị đang kỳ vọng điều gì. Nhưng là, xin lỗi, phỏng chừng ta sẽ làm cho các vị thất vọng. Ta trước hết hướng tới các vị xin lỗi, mong các vị tha thứ cho ta!" Tống tổng trưởng vừa nói vừa hướng người của Tinh Võ Môn khom người chín mươi độ. Hành động này của Tống tổng trưởng khiến cho người của Tinh Võ Môn từ trên xuống dưới đều sửng sốt ngạc nhiên, Hoắc Đình Giác vội nói: "Tống tổng trưởng, xin đừng làm như thế, chúng ta thật không dám nhận!" Khách khách khí khí đợi cho Tống tổng trưởng đứng thẳng người lên, Hoắc Đình Giác mới cẩn trọng hỏi: "Tống tổng trưởng, ngài tại sao lại nói như vậy, ngài cùng người Nhật Bản đàm phán không đạt được như nguyện vọng hay sao?" Tống tổng trưởng còn chưa có trả lời, đã nghe thấy Vương Chí Đạo lờ mờ nói: "Tống tổng trưởng đại khái là muốn việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không, cùng người Nhật Bản đàm phán hòa bình, có phải thế chăng?" "Cái gì?" Lời này vừa ra, người Tinh Võ Môn tất cả đều lộ ra vẻ mặt khó tin nổi. Lưu Chấn Đông vội vàng hỏi: "Tống tổng trưởng, Vương sư đệ nói không phải là sự thật đấy chứ, ngài cùng người Nhật Bản đàm phán hòa bình thật sao?" Đưa mắt nhìn tán dương Vương Chí Đạo một cái, Tống tổng trưởng gật đầu nói: "Hắn nói không sai, ta đích xác là cùng người Nhật Bản đàm phán hòa bình. Ngay cả Thuyền Việt Hoành Sơn ta cũng đã giao trả cho người Nhật Bản rồi!" Lời này vừa nói ra, người Tinh Võ Môn không khỏi xôn xao ồn ào, mọi người đều bị lửa giận bốc lên. Ngay cả Hoắc Đình Giác vốn luôn rất tôn kính với Tống tổng trưởng, cũng lộ ra thần sắc phẫn nộ, trầm giọng hỏi: "Tống tổng trưởng, ngài vì sao lại làm như thế? Người Nhật Bản ám tập chúng ta, giết chết nhiều huynh đệ của chúng ta như vậy, chẳng lẽ chúng ta muốn cho bọn họ đổ máu vô ích hay sao? Mong ngài cho chúng ta một lời giải thích!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net "Các vị, xin các vị tỉnh táo, nghe ta nói một lời!" Tống tổng trưởng lớn tiếng kêu lên: "Ta biết các vị lúc này cũng rất phẫn nộ, thành thật mà nói, ta cũng rất phẫn nộ, chứng kiến những đồng bào này bị người Nhật Bản sát hại, trong tâm ta so với các vị lại càng bi thống, cho nên ta hướng các vị giải thích tâm tình, nếu như các vị nghĩ muốn trách cứ ta, mắng chửi ta, thậm chí đánh ta, ta cũng không một lời oán hận, các vệ sĩ của ta cũng không ngăn cản các vị. Nhưng mà trước lúc đó, ta nghĩ muốn trước hết hỏi các vị một câu, các vị hy vọng ta đã làm như thế nào?" Lưu Chấn Đông hét lớn: "Như vậy còn phải hỏi hay sao? Đương nhiên là giết đến tận Nhật Bản Hồng Khẩu đạo tràng, bắt bọn chúng phải giao ra kẻ chủ mưu Sơn Khẩu Dụ Nhân, giết chết hắn để báo thù cho các huynh đệ!" "Các vị cho rằng người Nhật Bản sẽ chịu giao người hay sao?" "Bọn họ không giao chúng ta sẽ giết tận vào trong!" "Nhật Bản hiện nay ở tại Thượng Hải có ba vạn quân đồn trú, nhưng vẫn không ngừng gia tăng thêm, bọn họ mỗi người đều là quân nhân chính quy, có súng trong tay, các vị dựa vào cái gì để có thể giết vào đó? Cho dù các vị không sợ chết, nhưng là các vị nếu như làm như thế sẽ gây ra hậu quả gì các vị biết không? Chính là khiến cho Trung Quốc cùng Nhật Bản khai chiến! Đây mới chính là sự tình mà người Nhật Bản hy vọng được chứng kiến nhất. Ở Thượng Hải có bao nhiêu quân đội Trung Quốc? Bây giờ Viên đại đầu vẫn đang trên danh nghĩa là Quốc dân Đại tổng thống, binh quyền hoàn toàn là do hắn nắm giữ trên tay, hiện nay hắn lại đang hợp tác cùng người Nhật Bản, muốn hoàn thành giấc mộng đế vương của hắn. Chiến tranh một khi nổ ra, các vị cho rằng hắn có thể phái quân đội đến trợ giúp chúng ta hay không? Anh Pháp Ý Đức Mỹ đám cường quốc đều có thế lực ở Tô giới, yên tâm ngồi nhìn ngư ông đắc lợi, chúng ta cùng người Nhật Bản khai chiến, bọn họ chính là lợi dụng cháy nhà hôi của, càng không thể có chuyện đi giúp đỡ chúng ta! Cho đến lúc đó, ai có thể đến cùng người Nhật Bản khai chiến? Các vị hay sao? Dân chúng Thượng Hải tay không tấc sắt hay sao? Cho dù các vị nguyện ý chiến đấu, nhưng đến lúc đó sẽ chết thêm biết bao nhiêu người nữa đây? Các vị có nghĩ tới không? Lại nói rạng sáng ngày hôm nay, nếu như không phải có Vương Chí Đạo kia một tay thần xạ ở đây, nếu như không phải nhờ hắn giải quyết được bảy tay súng Nhật Bản kia, Tinh Võ Môn sẽ chết thêm bao nhiêu người? Các vị nghĩ tới sao? Các vị thật sự nghĩ đến võ công của các vị có thể đối kháng được với súng đạn hay sao?" Những lời này khiến cho đám người Tinh Võ Môn mọi người đều trở nên trầm mặc. Hoắc Đình Giác sau khi suy nghĩ sâu xa một lúc lâu, mới hỏi lại: "Như vậy theo ý tứ của Tống tổng trưởng, là chúng ta cứ như thế mà quên đi?" "Đương nhiên không thể cứ như thế mà quên đi, máu của người Trung Quốc há lại có thể chảy ra vô ích hay sao, chúng ta nhất định bắt người Nhật Bản vì chuyện này mà trả giá đắt. Chỉ có điều không phải ở lúc này!" Tống tổng trưởng thần sắc trầm trọng nói: "Lấy thực lực hiện tại của Trung Quốc, nếu cùng Nhật Bản khai chiến chỉ rước lấy nhục nhã, Trung Quốc hiện nay giống như một nắm cát rời rạc, chẳng những không đoàn kết, mà tư tưởng, kinh tế, khoa học kỹ thuật cùng quân sự đều lạc hậu rất xa so với Nhật Bản cùng các cường quốc phương Tây, cho nên mới bị bọn chúng ức hiếp. Chúng ta rất muốn đứng lên, chúng ta rất muốn đem người Nhật Bản cùng đám cường quốc phương Tây đuổi ra khỏi lãnh thổ Trung Quốc, để cho người Trung Quốc tự mình đảm đương tự chủ. Nhưng là, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết thì không đủ, chúng ta trước hết cần phải có thực lực. Không có thực lực thì dựa vào cái gì để đấu với địch nhân? Nếu làm như vậy chỉ biết tự rước lấy nhục, đổ thêm nhiều máu. Cho nên chúng ta cần đoàn kết lại, cùng nhau tiến lên, cùng nhau cường đại. Chỉ có nhiệt huyết không đủ, chúng ta còn cần có trí tuê, cần có tri thức lớn lao. Cũng như ngày hôm nay đây, ta rõ ràng trong tim bi thống vô cùng, chỉ hận không thể lập tức hiệu triệu mọi người cùng người Nhật Bản khai chiến, làm cho Sơn Khẩu Dụ Nhân kia phải chịu trừng phạt vì những chuyện mà tự hắn gây ra. Nhưng là ta lại không thể không nhẫn nại, bởi vì ta biết, nếu ta thật sự làm như vậy, ngoại trừ việc làm cho người Trung Quốc đổ thêm nhiều máu, chúng ta căn bản là không nhận được kết quả nào tốt! Các vị, các vị có nghĩ tới điều đó hay không?" Trầm mặc, tất cả mọi người lại cùng trở nên trầm mặc, ngay cả người xúc động nhất cũng không thể không tỉnh táo lại, chăm chú suy tư theo từng lời Tống tổng trưởng đã nói. "Chúng tôi đã rõ ràng rồi, là chúng tôi đã không tỉnh táo. Tống tổng trưởng, chúng tôi bây giờ đây nên làm như thế nào?" Hoắc Đình Giác đại biểu cho Tinh Võ Môn hỏi. Tống tổng trưởng nói: "Ba giờ rưỡi chiều nay ta phải lên xe lửa, đi Nam Kinh tìm người trong nội các để vạch trần âm mưu Viên đại đầu cấu kết cùng người Nhật Bản, tranh thủ sự ủng hộ của bọn họ, đem Viên đại đầu đuổi xuống đài, đưa Tôn tiên sinh một lần nữa lên cầm quyền, như vậy chúng ta sẽ có năng lực làm cho quân đội cả nước thống nhất lại, cũng sẽ hiệu triệu toàn thể nhân dân Trung Quốc cùng nhau đoàn kết lại, tự gây dựng lực lượng lớn mạnh của chính mình. Đến lúc đó chúng ta có đầy đủ thực lực cùng người Nhật Bản đánh một trận, lấy lại công đạo cho các huynh đệ của chúng ta. Nhưng là bây giờ, ta hy vọng các vị có thể nhẫn nại!" Hoắc Đình Giác gật đầu nói: "Tống tổng trưởng, ngài yên tâm, chúng tôi không phải người ngu dốt, chúng tôi đã rõ ràng nên làm như thế nào mới đúng. Chúng tôi sẽ chờ đến ngày Trung Quốc cường đại! Hy vọng Tống tổng trưởng có thể mã đáo thành công, làm cho giấc mộng Trung Quốc cường đại sớm ngày thành hiện thực!" Thuyết phục thành công người của Tinh Võ Môn rồi, Tống tổng trưởng cùng đám người Đỗ Tâm Vũ liền chạy đi nhà ga xe lửa. Ngày hôm sau, Vương Chí Đạo cùng người Tinh Võ Môn thế nhưng lại nghe được một tin tức khiến cho tất cả mọi người Trung Quốc đều khiếp sợ: Tống tổng trưởng ở nhà ga xe lửa Thượng Hải bị người ám sát rồi! Ngày này, vừa đúng là năm 1913, tháng 3 ngày 20!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]