Dưới ánh mắt chăm chú của sáu tên lính Anh quốc nhìn có chút hả hê, cùng ánh mắt đồng tình của đệ tử Tinh Võ Môn, sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội liên tục đứng lên ngồi xuống co duỗi chân. Sau khi hoàn thành xong đủ một ngàn lần ngồi xuống đứng lên, thật không ngờ là mọi người vẫn có thể đứng vững, ngay cả Vạn Hiển Thanh là người nhỏ tuổi nhất cũng không ngoại lệ. Càng khiến cho sáu tên lính Anh quốc giật mình kinh ngạc chính là, biệt hiệu 008 Trương Vân Cương cùng biệt hiệu 010 Cố Như Chương đã làm xong một ngàn lần ngồi xuống đứng lên co duỗi chân, hai chân rõ ràng lại không hề có run rẩy, chỉ là có chút thở hổn hển mà thôi. So với tình huống của bọn họ mới chỉ làm có năm trăm lần mà hai chân đã run rẩy, cao thấp đã phân rõ ràng. Sáu tên lính Anh quốc thực ra nào có biết, Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương đều là đệ tử nội môn Thiếu Lâm Tự. Thiếu Lâm Tự khi mới nhập môn đều rất coi trọng việc huấn luyện công lực đôi chân, việc đứng trung bình tấn liên tục trong hai ba giờ không hề thay đổi, đối với Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương mà nói đều chỉ như trò trẻ con. Còn như loại phương pháp luyện công kiểu như co duỗi chân ngồi xuống đứng lên này bọn họ cũng đã từng luyện qua không ít, nên làm một ngàn lần động tác ngồi xuống đứng lên bọn họ căn bản là không để vào trong mắt. 012 Vạn Hiển Thanh tuy tuổi mới chỉ chứng mười ba, nhưng mà sư phụ của hắn Đỗ Tâm Vũ lại được xưng tặng một danh hiệu gọi là "Thần cước", công phu cước pháp siêu tuyệt. Loại phương pháp luyện tập co duỗi chân này cơ hồ tất cả các cao thủ cước pháp đều có luyện tập qua, phương pháp cũng chỉ là đại đồng tiểu dị, sự khác biệt bất quá cũng chỉ là ở tốc độ cùng tiết tấu không giống nhau mà thôi. Vạn Hiển Thanh hiển nhiên cũng đã từng có thời gian được huấn luyện phương pháp này, nhưng là hắn dù sao năm nay vẫn còn nhỏ, hai chân còn chưa có phát dục hoàn toàn, cho nên mặc dù sau khi hoàn thành xong một ngàn lần ngồi xuống đứng lên tuy không bị ngã, nhưng là hai chân không thể khống chế được vẫn nổi cơn run rẩy. Còn 009 Mã Trường Văn, 011 Chu Quốc Lục cùng 013 Vương Tử Thụ, công lực trên chân tu luyện còn chưa có được khắc khổ như ba người kia, sau khi làm xong được một ngàn lần ngồi xuống đứng lên, hai chân đều giống như là lò xo, không khống chế được đều run rẩy không ngừng, trong lòng kêu khổ không dứt. Trong lúc đang được nghỉ giải lao, Trần Chân hướng Vương Chí Đạo hỏi: "Vương sư đệ, bọn họ biệt hiệu lại bắt đầu từ 008, vậy 007 đâu sao không dùng?" "007 đã có người dùng rồi!" "Hả, ngươi còn có một người đệ tử khác hay sao, là ai hả?" Vương Chí Đạo liền chỉ một ngón tay vào Ô Tâm Lan, ha ha cười, nói: "Đó chính là 007 đó, đáng tiếc là nàng không muốn theo theo bọn họ cùng nhau chịu huấn luyện!" Ô Tâm Lan xinh tươi nghe thế trợn mắt nhìn về bọn họ, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, nói: "Ta sẽ không ngu như vậy, không để cho Vương Chí Đạo hành hạ như thế! Ta sẽ ở chỗ này nhìn thôi, đợi tới khi Vương Chí Đạo dạy bọn chúng cách bắn súng ta mới đến tập luyện! Những thứ khác nhất định không luyện!" Trần Chân cùng Tôn Đại Chu đều ngạc nhiên. Nghe được Ô Tâm Lan nói như vậy, sáu tên lính Anh quốc cùng đám đệ tử Đồng Minh hội mỗi người trong lòng đều tức giận bất bình, thầm nghĩ nam nữ đãi ngộ tại sao lại khác biệt lớn như thế? Bọn họ thiếu chút nữa nghĩ muốn ngửa mặt lên trời mà hô: "Tại sao ta không phải là một thân nữ nhi đây?" Trần Chân lại hỏi: "Vương sư đệ, ngươi để cho bọn họ vận động co duỗi chân ngồi xuống đứng lên khối lượng lớn như vậy là có ý gì? Thật sự là muốn để cho bọn họ đấu sức với đám lính Anh quốc sao?" "Ta chỉ là kiểm tra cực hạn thân thể của bọn họ!" Vương Chí Đạo trả lời: "Như vậy mới có thể làm cho ta có thể huấn luyện tốt bọn họ, dựa vào điều kiện thân thể bọn họ mà an bài những điều kiện huấn luyện có lợi ích nhất đối với bọn họ. Mỗi cá nhân đều có điều kiện thân thể không giống nhau, năng lực lĩnh ngộ cũng khác nhau, không thể thống nhất an bài cùng một loại phương pháp huấn luyện. Không ít trường học, hoặc là môn phái võ thuật, trong mấy trăm người đệ tử chỉ có xuất hiện được một hai người đệ tử thiên tài. Điều này vốn không thể lý giải là mọi người khác đều là tài trí bình thường, không thể thành tài, mà đều là do phương pháp dạy học của sư phụ ngu xuẩn. Bọn họ không có dạy dỗ huấn luyện học sinh theo đặc tính của từng người, mà lại để cho học sinh thiên tài cũng với học sinh bình thường cùng an bài một chỗ, dạy bọn họ cùng một loại nội dung, tiến độ dạy học cũng là giống nhau. Loại phương pháp dạy học này, chẳng những làm mai một khả năng phát huy của học sinh thiên tài, lại càng làm cho học sinh bình thường, vốn có sức lĩnh ngộ thấp hơn, sở học kiến thức nửa vời, hoàn toàn không lĩnh ngộ được. Nói như mười hai tên đệ tử trước mặt ta đây, nếu ta dạy bọn hắn chạy bộ, mỗi người mỗi ngày đều an bài một khối lượng tập luyện như nhau, như vậy sau thời gian ba tháng, kết quả sẽ là như thế nào? Những người nguyên bản đã chạy bộ rất tốt, nếu mà vì an bài khối lượng huấn luyện rất nhẹ, cùng sẽ không có tiến bộ được bao nhiêu, chỉ như đạp xe tại chỗ mà thôi. Mà những người điều kiện thân thể theo không kịp với khối lượng huấn luyện, sẽ vì khối lượng huấn luyện quá nặng dẫn đến thân thể suy sụp xuống, hoặc là kiên trì không nổi bỏ dở giữa chừng. Kết quả như vậy , không phải là điều các ngươi muốn nhìn thấy chứ? Cho nên ta phải biết rõ được cực hạn thân thể cùng năng lực lĩnh ngộ của bọn họ, nhằm vào đặc điểm của mỗi người mà xếp đặt phương pháp cùng khối lượng huấn luyện không giống nhau, để cho mỗi người bọn họ đều đạt được mức tiến bộ tốt nhất. Chỉ có làm cho mỗi người đệ tử đều thành tài, mới chân chính là phương pháp dạy học tốt, mới chân chính là giáo viên giỏi. Các ngươi thấy có đúng không?" Trần Chân cùng Tôn Đại Chu nghe được đều trợn mắt há hốc mồm, phương pháp lý luận dạy học này đời sau mới xuất hiện, bọn họ tự nhiên là mới lần đầu tiên được nghe nói đến, chỉ có điều vừa suy nghĩ lại cảm giác được rất có đạo lý, không khỏi đối với Vương Chí Đạo tâm phục khẩu phục. Tôn Đại Chu không nhịn được lại hỏi: "Vương huynh đệ, loại phương pháp dạy học này ngươi học được ở đâu vậy?" Vương Chí Đạo cười nói: "Muốn gì, nghĩ muốn dò xét ta đó hả?" "À à, hiểu lầm hiểu lầm rồi, ta chỉ là tò mò nên mới hỏi mà thôi, ngươi cảm thấy không tiện thì không nói nữa!" Tôn Đại Chu vội vàng giải thích. "Đây là bí mật, Phật đã dạy rồi: Bất khả thuyết, bất khả thuyết!" Vương Chí Đạo trả lời làm Trần Chân cùng Tôn Đại Chu đầu tiên là đơ mặt nhìn nhau, kế đến lại là cười khổ không nói được gì. Đối với những người đang muốn nghỉ ngơi mà nói, thì một giờ đồng hồ so với trong tưởng tượng vẫn còn là quá ngắn. Đám người Chu Quốc Lục cảm giác còn chưa đến nửa giờ, Vương Chí Đạo đã lớn tiếng quát tháo: "Thời gian nghỉ ngơi giải lao đã hết rồi, các ngươi tiếp tục làm cho ta thêm một ngàn lần co duỗi chân đứng lên ngồi xuống, làm xong liền lập tức chạy vòng quanh thao trường. Nhanh lên một chút, tại sao còn ngồi im ở đó làm cái gì? Có phải muốn bị đuổi hết đi hay không? 008, lập tức đếm từ một đến hết, bắt đầu!" Vương Tử Thụ cùng Chu Quốc Lục đối với Vương Chí Đạo rất là bất mãn, trong lòng đều thầm mắng chửi, nhưng vì có Tôn Đại Chu là một đại biểu của Thượng Hải Đồng Minh hội đang đứng bên cạnh nhìn xem, bọn họ không thể phản kháng, đành phải theo lời đếm của Trương Vân Cương mà từng lần từng lần ngồi xuống đứng lên. Cuối cùng lại cũng hoàn thành xong đủ một ngàn lần co duỗi chân đứng lên ngồi xuống, lần này ngay cả hai người thể lực tốt nhất Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương cũng đều không tự chủ được mà thở hồng hộc, hai chân đều nổi cơn run rẩy. Mà Mã Trường Văn, Chu Quốc Lục, Vạn Hiển Thanh cùng gã bất mãn nhất Vương Tử Thụ thân thể đã bắt đầu lung lay muốn ngã xuống rồi. Thật không ngờ Vương Chí Đạo lại liên tục quát: "Lập tức chạy vòng quanh thao trường ngay cho ta, không nghe thấy hay sao? Có phải nghĩ muốn lùi bước hay không? Chạy ngay cho ta!" Mọi người trong lòng đều bắt đầu thầm mắng chửi, thế nhưng đám người Trương Vân Cương không biết làm sao đành phải từng bước từng bước nhấc đôi chân nặng chịch, bắt đầu chạy vòng quanh thao trường. Mới vừa chạy được năm vòng, Vạn Hiển Thanh tuổi còn nhỏ nhất là người đầu tiên chịu đựng không được, ngã nhào xuống sân. Tiếp theo, Chu Quốc Lục, Mã Trường Văn cũng lần lượt ngã xuống sau vòng thứ sáu. Vương Tử Thụ cho dù muốn làm một người có thành tích ưu tú nhất nhằm hướng Vương Chí Đạo thị uy, nhưng mà sau khi hết vòng thứ bảy, hắn rốt cuộc cũng kiên trì không nổi nữa, lại cũng ngã xuống trên mặt đất. Trong sân chỉ còn có Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương còn đang tiếp tục chạy vòng quanh, hơn nữa lại sóng vai cùng chạy, hai người bọn họ xem ra là muốn đấu với nhau một chút, đều là không chịu tụt lại sau người kia. Sáu tên lính Anh quốc đều đã trợn mắt há hốc mồm, bọn họ khi chứng kiến được sáu người Trung Quốc kia, vóc người so với bọn hắn nhỏ nhắn yếu ớt kém nhiều lắm, cũng đến theo Vương Chí Đạo học bắn súng, trong lòng vốn là đang cười nhạo đám người Trung Quốc không biết tự lượng sức mình, thầm nghĩ nếu Vương Chí Đạo dựa theo phương pháp "hành hạ" bọn họ mà đến huấn luyện cho mấy người Trung Quốc kia, phỏng chừng bọn họ kiên trì không được đến một nửa, rồi sẽ phải ngã xuống. Ai ngờ đến được sáu người Trung Quốc kia vậy nhưng lại hoàn toàn ngoài ý nghĩ, hoàn thành xong hai đợt một ngàn lần co duỗi chân ngồi xuống đứng lên, hơn nữa đợt thứ nhất giữa chừng không có dừng lại nghỉ ngơi, rõ ràng cường độ còn lớn hơn một chút. Đợi đến khi bắt đầu chạy vòng quanh, sáu tên lính Anh quốc lại càng trợn mắt nhìn, bọn họ như thế nào cũng khó mà tin được, Vạn Hiển Thanh mới hơn mười ba tuổi kia rõ ràng cũng có thể chạy được nổi năm vòng, thêm mấy người kia cũng không hề kém bọn họ. Những người Trung Quốc, thật là khó có thể hình dung được! Bố Long Đức cặp mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm dõi theo Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương vẫn đang chạy vòng quanh trong sân, yên lặng đếm thầm từng vòng chạy của bọn họ. Hắn thực muốn nhìn xem, hai người Trung Quốc này có thể phá được kỷ lục của hắn hay không. Mười sáu vòng, mười bảy vòng, mười tám vòng, đã phá vỡ được kỷ lục của hắn rồi, nhưng là hai người Trung Quốc kia vẫn đang tiếp tục chạy vòng quanh. Bố Long Đức không khỏi cảm thấy nhụt chí, lần đầu tiên cảm thấy hiểu được rõ ràng hàm ý trong một câu nói phổ biến của người Trung Quốc: "Thiên ngoại hữu thiên, nhân thượng hữu nhân." Hai mươi vòng, hai mươi mốt vòng, rất nhanh đã đột phá mức ba mươi vòng, Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương vẫn còn đang tiếp tục chạy vòng quanh. Đến lúc này, người Tinh Võ Môn không chỉ bị bọn hắn thu hút ánh mắt, mà bắt đầu ra sức cổ động cho bọn hắn. Ngay cả Vương Chí Đạo cũng cảm thấy kinh ngạc, thể lực của hai người kia, cơ hồ có thể so sánh được với bộ đội đặc chủng ở đời sau rồi! Hắn cũng muốn xem bọn họ rốt cuộc có thể chạy được đến bao lâu mới chịu ngã xuống đây? Ba mươi chín vòng cũng đã vượt qua, Trương Vân Cương cùng Cố Như Cương bước chân bắt đầu chậm dần, nhưng là vẫn không hề ngừng lại, dần dần chạy tới hết vòng thứ bốn mươi, xem ra bọn họ đã không phải vì Vương Chí Đạo ra lệnh mà phải chạy nữa, mà là bọn họ đang vì giận dỗi mà quyết ganh đua với nhau. Vương Chí Đạo cười "ha ha", quay sang Tôn Đại Chu cùng Trần Chân cười nói: "Đồng Minh hội các ngươi đúng thực sự là đã đề cử cho ta hai đệ tử tinh anh chân chính đó! Nếu như sau này bọn họ trong lúc huấn luyện có thể bảo trì được loại đấu chí này, ta cam đoan sẽ đưa bọn họ huấn luyện thành bộ đội đặc chủng xuất sắc nhất!" "Bộ đội đặc chủng?" "Tuy là các người kỳ vọng có được tay súng thần thiện xạ, nhưng đây là so với một tay chỉ biết bắn súng thiện xạ thì còn lợi hại hơn nhiều, đến lúc đó sẽ khiến cho các ngươi vừa mừng vừa sợ!" Tôn Đại Chu cau mày nói: "Nhưng mà hai người bọn hắn vẫn cứ chạy như đang không cần mạng sống như thế kia, có sợ sẽ đem thân xác phá hư đi hay không?" "Không nên đánh giá thấp tiềm lực thân thể con người. Theo lý luận mà nói, nếu như ý chí lực của bọn họ còn có thể tiếp tục kiên trì, cứ chạy vòng quanh đến một trăm vòng cũng không thành vấn đề. Đây là chính ta từng trải qua, năm đó ta chính là đã từng chạy giống như thế này, còn chạy được vòng quanh ít nhất là hai trăm vòng! Sau đó ta liền nghỉ ngơi chừng mười ngày, thân thể đã được khôi phục lại bình thường!" Chứng kiến ánh mắt hoài nghi của Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Ô Tâm Lan, Vương Chí Đạo mỉm cười nói: "Đừng nhìn ta như vậy, vô luận các ngươi tin tưởng ta hay là không tin tưởng, ta cũng không biểu diễn cho các ngươi xem, dù chỉ là một lần!" Ô Tâm Lan bĩu bĩu cái miệng xinh xắn nhỏ nhắn, nói: "Ngươi thật là nói khoác cũng không thèm nghĩ trước, ngươi nếu như thể lực so với bọn hắn còn khỏe hơn, tại sao khi mới tới Tinh Võ Môn lại biểu hiện ra kém cỏi như vậy, còn có thể để cho một gã tiểu Nhật Bản đánh cho bất tỉnh đến ba ngày ba đêm liền?" Vừa nói đến đây, Ô Tâm Lan bắt chợt lại trừng mắt nhìn Vương Chí Đạo, nhìn rất kỹ đến một lúc lâu, lại nói: "Lại còn nữa, ta cũng vẫn cảm thấy rất kỳ quái, từ sau lần hôn mê đó, ngươi giống như là thoát thai hoán cốt thành một người khác, một một lần biểu hiện ra đều ưu tú vô cùng. Trước kia ta nghĩ đến ngươi nói chuyện mở khai thất khiếu chỉ là nói đùa với chúng ta, nhưng mà bây giờ nhớ đến, hình như đúng là sự thật thì phải?" Lại đến nữa rồi, nàng như thế nào mà đối với chuyện này vẫn nhớ mãi không quên? Vương Chí Đạo liền đưa mắt nhìn đến hai người Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương vẫn đang chạy vòng quanh trong sân, giả bộ như không nghe thấy lời Ô Tâm Lan đang nói. Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương thân thể đều giống như là mới từ dưới sông bò lên, mồ hôi cơ hồ khiến cho toàn thân ướt đẫm. Đôi chân hai người không còn giống như đang chạy nữa, mà chỉ là kéo lê đi thôi, thế nhưng vẫn lấy tốc độ giống như rùa đen đang bò rất kiên cường từng bước từng bước tiến lên. Bốn mươi tám vòng, bốn mươi chín vòng, năm mươi vòng! Rốt cục đã chạy vòng quanh đủ số vòng Vương Chí Đạo đã yêu cầu, Trương Vân Cương cùng Cố Như Chương gần như đồng thời đạt đến mức cực hạn, liền đó cùng nhau ngã nhào xuống. "Thật đáng tiếc, nếu sớm biết thế này ta đã bắt bọn họ chạy đi đủ một trăm vòng!" Vương Chí Đạo vừa nói ra lời này, Tôn Đại Chu, Trần Chân cùng Ô Tâm Lan không nhịn được đều thấy rùng mình. "Ô sư tỷ, ngươi đi nói với Hiểu Huệ tỷ an bài cho bọn hắn một chỗ ăn nghỉ đi. Ta xem căn phòng nơi bọn dương mao tử đang ở vẫn còn đủ rộng, vậy mang thêm sáu cái giường vào đó đi, để cho bọn họ ở cùng với đám dương mao tử là tốt rồi!" Vương Chí Đạo nói xong với Ô Tâm Lan, sau đó quay sang với sáu tên lính Anh quốc đang ngồi dưới đất, hét lớn: "Sáu người các ngươi, còn chưa nghỉ ngơi đủ hay sao, ý định muốn ngồi trên mặt đất cả đời hay sao? Lập tức đứng lên ngay! Đứng nghiêm!" Sáu tên lính Anh quốc lại càng hoảng sợ, vội vàng từ trên mặt đất bò dậy, rồi nhất tề rập chân đứng nghiêm. Vừa mới đứng được thẳng người, lập tức cảm giác được hai chân khó chịu giống như là bị lửa đốt, nhăn mặt méo mồm, thiếu chút nữa lại ngã nhào xuống. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL Vương Chí Đạo coi như không nhìn thấy vẻ mặt của bọn họ, lại dùng roi dậy học chỉ vào sáu người đệ tử từ Đồng Minh hội đang nằm vật trên mặt đất, nói: "Từ nay về sau, bọn họ sẽ là sư huynh đệ của các ngươi, các ngươi sẽ cùng ăn cùng ngủ chung một chỗ, cùng nhau tập luyện, cùng nhau cố gắng. Ta hy vọng các ngươi sẽ đối với nhau thân tình như anh em, có nạn cùng chịu, có phúc cùng hưởng, có sai cùng phạt..." "Có sai cùng phạt?" Sáu tên lính Anh quốc nghe vậy không khỏi có chút khó hiểu. "Không sai!" Vương Chí Đạo "hắc hắc" cười nói: "Vì để đề cao tinh thần tự giác của các ngươi, ta quyết tâm tu sửa lại chế độ trừng phạt, nếu như trong số các ngươi có một người phạm sai lầm, mọi người đều phải chịu trừng phạt. Cái này gọi chính là 'có sai cùng phạt'!" Lời này vừa ra, sáu tên lính Anh quốc thiếu chút nữa lại muốn ngã ngồi xuống, là đám người Chu Quốc Lục, vốn đang muốn đứng lên, thì lại tiếp tục nằm vật xuống!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]