Chương trước
Chương sau
Sau khi Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính đi tới Thiên Tân, được Trung Hoa võ sĩ hội nhiệt tình chiêu đãi tiếp đón, chỉ có điều không bao lâu sau Trung Hoa võ sĩ hội đã phát hiện sự tình rất không thích hợp, tất cả các môn phái võ thuật ở Thượng Hải rõ ràng lại chỉ có người của Tinh Võ Môn đến dự, các môn phái khác đến nửa bóng người cũng không thấy.
Sau đó, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa nhận được điện tín từ Tống Thế Vinh gửi đến, xem xong vô cùng kinh hãi, rất nhanh đã đoán được đây chính là âm mưu nhằm vào Tinh Võ Môn, lập tức nhanh chóng mời ngay Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính đến thương lượng đối sách, mặt khác lại phái một người đã quen biết Tống Thế Vinh chạy tới Thượng Hải tìm Tống Thế Vinh báo tin, xin mời Tống Thế Vinh ra mặt ngăn cản các môn phái võ thuật ở Thượng Hải đến gây sự với Tinh Võ Môn.
Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính hiểu rõ tình huống trong lòng kinh sợ, lo lắng ở Tinh Võ Môn sẽ xảy ra sự tình bất lợi, không còn tâm trí tham gia đại hội thi đấu toàn quốc, lập tức hướng Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa cáo từ trở về, vội vàng chạy về Thượng Hải. Đáng tiếc bọn họ vận khí thật không tốt, trên đường gặp phải thời tiết dị biến, đường đi gần như không qua được, khiến cho bọn họ phải đi vòng vèo rất lâu, mãi đến hôm nay mới trở về lại được Thượng Hải.
Về phần Đại hội Anh hùng thiên hạ, bởi vì Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa cảm giác được không có giới võ thuật Thượng Hải tham gia thì đại hội thi đấu tuyển chọn toàn quốc có chút hữu danh vô thực, không xứng để xưng là "Đại hội Anh hùng thiên hạ". Vì không muốn để cho người trong giới võ thuật Thượng Hải cảm thấy bị đối xử bất bình đẳng, Tị Tử Lý cùng Lý Tồn Nghĩa đều tự thân lên thương lượng cùng mọi người trong giới võ thuật, để hủy bỏ đại hội tuyển chọn toàn quốc, còn Đại hội Anh hùng thiên hạ cũng chuyển thành đại hội trao đổi giao lưu, cũng quyết định sau ba tháng nữa sẽ cử hành lại đại hội thi đấu tuyển chọn toàn quốc, địa điểm lại chuyển thành tổ chức ở Thượng Hải. Sở dĩ muốn hoãn lại lâu như vậy, chủ yếu là nghĩ muốn cho mọi người trong giới võ thuật cả nước có thời gian chuẩn bị đầy đủ, cũng không để cho ngoại tộc Nhật Bản có cơ hội phá hoại nữa.
Nghe được tin tức này Vương Chí Đạo cao hứng dị thường, bởi vì tin tức đó có ý nghĩa chính là, hắn có thể có cơ hội tham gia vào sự kiện trọng đại này của giới võ thuật trong nước. Nhưng mà hắn mơ hồ nhớ ra, lịch sử có ghi lại đại hội thi đấu võ thuật toàn quốc lần thứ nhất hình như là cử hành vào năm 1928 ở Trung ương Quốc thuật quán tại Nam Kinh, khi đó Quán quân võ thuật toàn quốc hình như chính là Chu Quốc Phú. Bây giờ mới là năm 1913, trong lịch sử năm 1913 ở Thượng Hải dường như không có cử hành cái gì giống như Đại hội thi đấu võ thuật toàn quốc? Chẳng lẽ lại là bị phá hỏng một lần nữa, hay là do một nguyên nhân đặc biệt nào khác nên không thấy có ghi lại trong lịch sử võ thuật cận đại chăng?
Lưu Chấn Đông cùng Trần Tử Chính sau khi nghe từ miệng đám người Hoắc Đình Giác biết được tất cả mọi sự tình đã phát sinh trên người Vương Chí Đạo, mỗi người đều kinh ngạc trợn mắt chăm chú nhìn Vương Chí Đạo.
Lưu Chấn Đông cười to, nói: "Hảo tiểu tử, ta đã sớm biết tên tiểu tử ngươi đúng là một người không chịu ngồi yên an phận. Chỉ là không nghĩ tới ta cùng Trần sư phụ mới vừa rời đi không có mấy ngày, ngươi đã có thể gặp phải sự tình lớn đến như vậy? Chẳng những giết chết người Nhật Bản, lại còn giết chết con nuôi của Lý Thư Văn, ngay cả bản thân Lý Thư Văn cũng đã bị tiểu tử ngươi đuổi chạy mất! Không sai, thật không sai, tiểu tử nhà ngươi quả thật rất uy phong, làm cho Tinh Võ Môn chúng ta rất vinh quang!"
Vừa nói đến lúc hưng phấn, bệnh cũ của Lưu Chấn Đông lại phát, thiết chưởng cực đại lại định nhằm bả vai của Vương Chí Đạo vỗ lên.
Nếu đổi lại là một năm hoặc là nửa năm trước đây, Vương Chí Đạo nếu bị hắn như vậy vỗ cho một chưởng, cho dù không lập tức ngã nhào, cũng sẽ bị tê dại cả bả vai đến nỗi mất cảm giác. Bất quá bây giờ hắn đã không còn là một thằng tân binh ngờ nghệch, bả vai vừa co rụt lại liền lập tức bắn ra, đem kỹ thuật Tá lực học trộm được của Tôn Đại Chu dùng lên trên bả vai, lập tức đem chưởng lực của Lưu Chấn Đông giải khai đi, khiến cho thiết chưởng của Lưu Chấn Đông từ trên bả vai hắn bị đánh trượt lệch sang bên cạnh.
Lưu Chấn Đông cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, kêu lên: "Hảo tiểu tử, quả nhiên công phu có tiến bộ rất xa, khó trách tiểu tử nhà ngươi có khẩu khí lớn như vậy, có dũng khí khiêu chiến Liễu Sinh phái Tông chủ Liễu Sinh Tông Nhị. Bất quả tiểu tử nhà ngươi cho ta nói thật, ngươi thật sự có nắm chắc đối phó được Liễu Sinh Tông Nhị sao? Phải biết rằng người Nhật Bản trong lần luận võ này nhất định phải ép ngươi vào chỗ chết, nên hắn đối với ngươi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình."
Vương Chí Đạo cười thoải mái, hỏi: "Đại sư huynh, huynh xem bộ dáng của ta giống như là một người tự tìm phiền toái hay sao? Nếu không có nắm chắc ta sao có thể dám làm như thế, chẳng lẽ ta lại chán sống hay sao?"
"Hừm, ai biết được tiểu tử ngươi trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? Như vậy đi, tiêm đao của ngươi đâu, mau lấy ra cùng ta luận bàn một chút, công phu 'lấy tay không vào đao sắc' ta cũng có theo Trần sư phụ học qua vài thức, để ta nhìn xem, ngươi dùng công phu gì đối lại "lấy tay không vào đao sắc' của ta đây? Lưu Chấn Đông vẫn cảm thấy không yên lòng, nên muốn khảo nghiệm một chút công phu của Vương Chí Đạo.
"Tiêm đao? A, thanh lưỡi lê của ta vẫn còn đang ở chỗ Tuần bộ Anh quốc, còn chưa có lấy được về đây!"
"Vậy ngươi lấy cái binh khí gì để đấu cùng Liễu Sinh Tông Nhị đây?"
"Tùy tiện cầm lấy một thanh đoản đao là được rồi, binh khí ư, chỉ cần có thể sử dụng thật vừa tay thì chính là binh khí tốt!"
"Vậy tốt lắm, vậy ngươi chọn lấy một thanh đoản đao đi, cùng ta thử một lần!"
Vương Chí Đạo cười nói: "Đại sư huynh, huynh thật sự muốn thử sao? Liễu Sinh phái 'Vô đao thủ' thực ra không có giống như võ thuật truyền thống Trung Quốc, tỷ như công phu 'tay không vào đao sắc' trong Ưng trảo cầm nã thủ kia đâu. Huynh cho dù có thử thì đối với ta cũng không có hỗ trợ gì. Trên thực tế, trong kiếm đạo Nhật Bản cái 'Vô đao thủ' kia lại phân làm hai loại, loại thứ nhất là 'Vô' của người sống, loại thứ hai là 'Vô' của người chết. Cảnh giới 'Vô đao thủ' tối cao của Liễu Sinh phái chính là 'Vô' của người sống, ta không cần đeo đao, tinh thần khí thế vẫn như có đao, cho dù ngươi đeo đao hay là không đeo đao cũng giống như nhau, đều không có tác dụng gì, ta có thể khắc chế đối phương mà không cần giết chết, đây chính là tôn chỉ tối cao trong truyền thuyết của Liễu Sinh Tân Âm phái, 'không giết người, lấy không bị giết để chiến thắng'. Điều này cũng chính là cảnh giới của cao thủ kiếm đạo chân chính, nếu như Liễu Sinh Tông Nhị đã có được loại cảnh giới này, chỉ sợ là ta căn bản không có lấy một cơ hội để thủ thắng. Chỉ có điều là ta thấy Liễu Sinh Tông Nhị vậy mà vẫn còn mang theo võ sĩ đao, trong tâm cừu hận cũng vẫn còn rất nặng, hiển nhiên đối với loại cảnh giới này còn kém rất xa, hắn chỉ có thể sử dụng được Vô đao thủ' ở mức 'Vô' của người chết."
Lưu Chấn Đông có chút kinh ngạc, Vương Chí Đạo tại sao đối với kiếm đạo Nhật Bản lại hiểu rõ như vậy, không nhịn được lại hỏi: "Như vậy thì cái gì gọi là 'Vô' của người chết?"
"Cái 'Vô' của người chết chính là, trong khi đối thủ còn chưa có kịp rút đao ra ta đã nhanh hơn tới chém chết đối thủ, đây chính là 'hoạt nhân kiếm' trong Liễu Sinh phái tương ứng với 'sát nhân kiếm'. Điều này cũng có chút tương tự với một loại võ đạo nổi danh khác của Nhật Bản, một loại chỉ trong nháy mắt đã rút đao không để cho địch nhân có cơ hội chống đỡ, tiến tới khắc chế địch nhân giành chiến thắng. Điều này ý là làm cho đối thủ bị rơi vào hoàn cảnh bị vây hãm trong 'Vô đao'. Những thứ đó không giống với các dạng công phu 'tay không vào đao sắc' nhằm bắt lấy cổ tay địch thủ đang cầm binh khí, hay là đánh rơi binh khí của địch thủ, như trong tưởng tượng của các người."
Lưu Chấn Đông nghe vậy rất ngạc nhiên, hỏi: "Như vậy ý của ngươi chính là, Liễu Sinh Tông Nhị khi đấu với ngươi, cũng không phải là không cần dùng đao, mà là sẽ dùng đao, cực nhanh cực hiểm chém chết ngươi, làm cho ngươi không có cơ hội sử dụng đao của chính mình, có đúng không?"
"Hẳn là sẽ như thế đó!"
Lưu Chấn Đông cả giận nói: "Ngươi nếu đã biết trước Liễu Sinh Tông Nhị cũng không phải là dùng tay không đánh với ngươi, sao ngươi còn muốn khiêu chiến hắn? Chẳng lẽ ngươi có nắm chắc thắng được đao của hắn hay sao?"
"Ta có dũng khí khiêu chiến với hắn, bởi vì ta hiểu rõ được đặc điểm giết người của kiếm đạo Nhật Bản. Kiếm đạo giết người của Nhật Bản chú trọng 'nhất kích tất sát', bọn chúng có một câu danh ngôn, nói là 'xuất đao liền biến thành thu đao', ý tứ chính là một khi đao đã xuất ra, liền đã lấy được tính mạng của đối thủ rồi, lại chuẩn bị thu đao về. Ở có được loại ý tứ này, yêu cầu kiếm sĩ nhất định phải làm được đến mức nhanh chóng tập trung cao độ tinh thần, nhằm chuẩn xác vào sơ hở của đối thủ tiến hành toàn tâm nhất kích. Nhưng có điều là, làm như vậy lại có một khuyết điểm rất trí mạng, chính là một khi công kích thứ nhất của bọn chúng bị thất bại, tinh thần liền bị thả lỏng, lộ ra sơ hở, ngược lại bị đối thủ giết chết. Cho nên, nếu như đao thứ nhất của Liễu Sinh Tông Nhị không giết được ta, thì chính hắn sẽ chết ở trên tay ta đây!"
"Nghe ngươi nói thì thật dễ dàng, vạn nhất Liễu Sinh Tông Nhị ngay ở đao thứ nhất đã giết ngươi thì sao?" Lưu Chấn Đông hỏi.
"Đại sư huynh, ta không phải là dạng người dễ dàng bị giết chết như thế chứ?" Vương Chí Đạo cười ha ha, nói: "Ta cũng đã nói với huynh rồi, ta sẽ không làm những sự việc mà ta không có nắm chắc, ta cũng không phải là dạng người sống không bình tĩnh. Hơn nữa, cho dù ta không hướng Liễu Sinh Tông Nhị khiêu chiến, hắn cũng sẽ nhất định không bỏ qua ta, nếu so với việc chờ đến lúc hắn đuổi giết, tốt hơn hết là chủ động xuất kích, nói không chừng còn có thể đạt được hiệu quả xuất kỳ bất ý!"
Từ đầu vẫn không hề mở miệng nói một câu, Trần Tử Chính lúc này lại đột nhiên nói: "Đã nhìn ra được rồi, tiểu tử ngươi rất thích mạo hiểm, hơn nữa lại là lấy tính mạng chính mình mạo hiểm!"
Vương Chí Đạo đang muốn phản bác lời Trần Tử Chính, bỗng thấy Ô Tâm Lan đột nhiên chạy vào, nhìn ba người kêu lên: "Trần sư phụ, Đại sư huynh, Vương Chí Đạo, các người mau mau ra nhìn xem, là ai tới?"
Vương Chí Đạo hỏi: "Ô sư tỷ, ngươi không phải đang ở bên cô Chu Điệp làm vệ sĩ hay sao? Như thế nào lại đến đây?" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: truyentop.net
Ô Tâm Lan nói: "Ngươi hôm nay muốn cùng người Nhật Bản luận võ, ta cùng Chu Điệp tỷ như thế nào lại có thể không đến xem? Thôi trước hết đừng nói ta nữa, ra bên ngoài xem một chút là ai tới đó?"
"Là ai tới hả?" Lưu Chấn Đông đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một thanh niên mặc áo dài xanh đeo kính.
Vương Chí Đạo đưa mắt nhìn một cái, nói: "Là Tôn Đại Chu, hắn quả nhiên có tới!"
"Ta không phải nói hắn, ta nói người đang đứng bên cạnh hắn kia, các người mau mau nhìn xem, hắn đứng bên cạnh Tôn Đại Chu tiên sinh đó!" Ô Tâm Lan chỉ vào một thanh niên áo đen đứng bên cạnh Tôn Đại Chu, đang cùng đám người Hoắc Đình Giác chào hỏi vui vẻ.
Lưu Chấn Đông cùng Vương Chí Đạo vừa nhìn thấy hắn, không khỏi vừa mừng vừa sợ, hô lên:
"Ô hắn không phải là Trần Chân hay sao?"
"Đúng là Ngũ sư huynh rồi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.