Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, vì thấp thỏm chờ Võ Hầu gia tới chơi, chưa đến hừng đông Lạc Tự Tỉnh đã dậy.

Tiếng động khi hắn dậy không lớn, nhưng Thiên Tốn ngủ không sâu nên vẫn tỉnh. Hắn cũng im lặng, nhìn người kia bỏ qua mấy bộ áo tay rộng Giang quản sự đã chuẩn bị sẵn, tìm một bộ áo tay bó mặc vào, búi tóc đội quan, ngưng thần tĩnh khí, lập tức bớt đi vài phần ngang tàng, tinh thần sáng láng, tư thế oai hùng hiên ngang.

Lúc này Kinh Hồng nội điện không cho cảm giác lông bông như ngày trước mà khí phách phi thường, sinh lực bừng bừng, hoàn toàn là một vị tướng lĩnh trẻ tuổi tuấn mỹ phi phàm, làm người ta không thể rời mắt. Sau năm đó rong ruổi chinh chiến, huyết thống nhà võ của Lạc gia tựa như đến hôm nay mới lại lộ rõ.

Thiên Tốn nhìn mà lòng rung động, nhưng nghĩ tới việc lần này hắn nghiêm túc chỉ vì gặp Võ Hầu gia, trong lòng không khỏi có chút đắng.

Người nào đó vẫn hồn nhiên không hay, nắm lấy cán cây trường thương gác trên tường, đi ra ngoài với khí thế hiên ngang, đứng trong sân múa thương.

Thiên Tốn ngồi dậy nhìn, liền thấy hắn múa cây thương tua đỏ đến gió nổi cuồn cuộn, khi đâm ra khi gạt móc, nhìn như đơn giản, lại ẩn giấu vô số biến hóa. Thân pháp của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng bóng người cùng bóng thương hòa làm một, loang loáng dưới ánh mặt trời, hoa lên một quầng sáng bạc xán lạn. Chiêu Vương điện hạ trong mắt cũng rạng rỡ tia bạc, muốn lên tiếng khen mà lại thấy bất mãn cùng bất đắc dĩ.

Một canh giờ sau, Lạc Tự Tỉnh luyện võ quá nhiều, người đầm đìa mồ hôi, quay đầu liếc hắn rồi cắm trường thương xuống đất, phi về phía hoa viên.

Thiên Tốn biết hắn không muốn chờ lâu, sẽ xuống thẳng hồ để tắm, đành tự mình gọi rửa mặt.

Dùng xong đồ ăn sáng, Lạc Tự Tỉnh lập tức ra tiền sảnh ngồi chờ khách. Với tính tình của hắn mà lại có thể ngồi yên được, người hầu trong phủ đều thấy rất kinh dị. Thiên Tốn thì vào thư phòng, mài mực viết chữ như thường lệ.

Giang quản sự dò xét vẻ mặt của hắn, không nhịn được mà lên tiếng: "Điện hạ, hôm nay có khách quý ư?"

"Dạo này còn thiếu khách quý tới đây sao?" Thiên Tốn nhìn lão quản sự. Từ khi hắn dưỡng bệnh tới nay, ngay cả Hoàng đế cũng đã đích thân tới vài lần, Thiên Liễm, Tích Vương, Thiên Ly, Thiên Hâm đều đến thăm. Người trong phủ lúc đầu còn thời khắc nơm nớp lo sợ, giờ đã thấy không có gì lạ nữa rồi. Hôm nay nội điện hành động lạ thường lại khiến bọn họ tò mò.

Quả nhiên, Giang quản sự nói: "Nhưng mà nội điện đang ngồi chờ người..."

"Tùy ý hắn đi." Cho dù người tới là Hoàng đế, người kia cũng sẽ không đến nỗi như thế. Hắn hưng phấn đến vậy cũng chỉ vì có thể được gặp người muốn gặp mà thôi.

Lạc Tự Tỉnh ở tiền sảnh hết ngồi lại đứng, đến đầu giờ tị (~9h sáng),cuối cùng cũng có người hầu vào thông báo.

"Nội điện, Hinh Vân Công chúa và Võ Hầu gia tới."

Thế mà lại cùng nhau tới, vậy là có ẩn ý thế nào? Lạc Tự Tỉnh thoáng cân nhắc, đoán rằng đằng nào con hồ ly kia cũng đang ở trong thư phòng, không cần hao tâm tốn sức suy nghĩ nhiều gì. Đức Phi nhận tình cảm của Thiên Hâm, đối đãi với nàng ngày càng thân thiết, hai người gần gũi như mẹ con. Nhưng Lạc Tự Tỉnh quá bận, ngày ngày phải tới doanh trại xem xét, chưa có dịp gặp gỡ nàng. Hôm nay hắn ở đây, về tình về lý đều nên ra nghêng đón.

Lạc Tự Tỉnh ra khỏi sảnh, thấy Thiên Hâm vừa đi qua ảnh bích. Nàng mặc váy trắng toàn thân, trang điểm nhẹ nhàng, tao nhã thanh lệ, hoàn toàn không giống vẻ đẹp quý phái bức người của Thiên Liễm, nhưng vẫn ẩn chứa khí thế. Có điều trên mặt nàng không giấu được vẻ mệt mỏi lo lắng, làm tăng thêm cảm giác nhu nhược. Tính nàng vốn cũng không cứng rắn, sự nhu nhược hòa với khí thế, không hề tương phản.

"Công chúa điện hạ." Lạc Tự Tỉnh gọi. Qua một ngày đêm tra tấn, mọi người trong phái Hoàng hậu sốt ruột khó nhịn, sao còn có thể mang vẻ mặt vui tươi gì được. Nếu không có cách nào để nhận được ý chỉ của Hoàng hậu, Thiên Hâm sẽ là trung tâm của phái Hoàng hậu, tất nhiên càng thêm vất vả. Nhận lấy sự mong đợi từ mọi người, lại lo lắng cho tình hình của Hoàng hậu, nàng đã tiều tụy mệt mỏi, còn phải giữ vững tinh thần tới Chiêu Vương Phủ thăm dò thực hư, khó tránh khỏi tinh thần không tốt.

Thiên Hâm thấy là hắn thì nhẹ nhàng cười, trên mặt bớt đi vẻ sầu lo: "Không ngờ Kinh Hồng nội điện hôm nay lại ở trong phủ, thật sự là đã lâu không thấy."

Lạc Tự Tỉnh giả vờ đáp: "Một ngày nghỉ hiếm có mà thôi." Dứt lời, ánh mắt của hắn hướng về phía Võ Hầu gia sau lưng Thiên Hâm.

Võ Hầu gia người cao chín thước, vai rộng eo đầy, tuy râu tóc đã hoa râm nhưng vẫn nhanh nhẹn tỉnh táo, uy thế mười phần. Một đôi mắt nghiêm như phóng ra sấm sét, trừng lại với sát khí cực mạnh, ẩn chứa sát tâm vô hạn. Không khó để tưởng tượng ra vị này khi còn trẻ là một vị hổ tướng uy mãnh đến nhường nào. Cho dù là ở tuổi bây giờ, trong các đại tướng của tứ quốc cũng ít ai có thể địch lại.

Nhưng Lạc Tự Tỉnh trước mặt lão cha nhà mình mà còn vui thì cười giận thì mắng, chẳng thèm để ý, sao có thể sợ vị này. Hắn làm như không nhận thấy uy thế như có như không kia, chỉ hơi gật gật đầu, cong môi nói: "Võ Hầu gia cũng đến chơi." Trong đầu lại phân tâm nghĩ Điền Sính và Ngọc Vinh nội điện thật sự chẳng giống phụ thân chút nào.

Võ Hầu gia trầm giọng nói: "Tự tiện tới, Kinh Hồng nội điện chớ trách."

Thiên Hâm cười cười, nói tiếp: "Tình cờ gặp nhau trên đường, liền cùng tới."

Rốt cuộc là ngẫu nhiên hay là sắp xếp thì ta sẽ tự xem xét. Lạc Tự Tỉnh cười nói: "Nghe uy danh Võ Hầu gia đã lâu, ta cũng đang mong tìm cơ duyên để bái kiến, hôm nay là dịp tốt rồi."

Thiên Hâm che miệng cười khẽ, nói: "Đã nghĩ Kinh Hồng nội điện sẽ vui mừng. Võ Hầu gia mới vừa rồi còn nói tự dưng tới chơi có khi sẽ khiến ngài không vui."

"Sao có thể." Lạc Tự Tỉnh cười ha hả, giơ tay mời hai người đi trước, "Không biết Công chúa và Võ Hầu gia đến có việc gì?"

Nụ cười của Thiên Hâm chợt tắt, có vẻ lo lắng, gượng mỉm môi cười, nói: "Đã mấy hôm không tới thăm nương nương và Tam hoàng đệ, định sang thăm." Ngừng một chút, nàng lại nói: "Cũng đang có một số việc, nghĩ rằng phải gặp hai người mới có thể quyết định."

Nàng không hề giấu diếm ý định khi đến đây, Lạc Tự Tỉnh nghe xong vẻ mặt không thay đổi, gật đầu nói: "Nương chắc đang ở trong hoa viên, vào gặp ngài trước đi."

"Cũng nên như thế." Thiêm Hâm khẽ gật đầu.

Lạc Tự Tỉnh lại nhìn về phía Võ Hầu gia. Võ Hầu gia thu lại ánh mắt, nói: "Lão phu đến cũng vì muốn bái phỏng nương nương."

"Vậy thì tốt rồi, mời đi bên này."

Lạc Tự Tỉnh tự mình dẫn đường, Thiên Hâm cùng Võ Hầu gia theo sau người hắn, những người hầu hai người mang đến đều dừng lại ở xa phía sau, chẳng bao lâu đã không thấy bóng dáng. Một lát sau, ba người liền vào tới hoa viên.

Lúc này đang giữa mùa xuân, cảnh sắc rực rỡ, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, nơi này là một thắng cảnh. Một bên vườn trồng mấy trăm gốc đào, hương thơm ngào ngạt, sáng bừng động lòng người. Đức Phi ngồi trong nhã đình giữa rừng đào, nụ cười trong trẻo, ánh mắt sáng ngời, dung nhan tựa hoa đào, vô cùng mỹ lệ, trong cử chỉ tư thái lại có phần thong dong an nhàn, ung dung hơn so với khi ở trong cung trăm ngàn lần.

"Nương." Lạc Tự Tỉnh gọi một tiếng.

Đức Phi quay đầu lại, nụ cười tươi nở ra có thể so với hoa xuân: "Hâm nhi đến sao, Võ Hầu gia cũng tới. Lại đây ngồi đi."

Thiêm Hâm mang vẻ mặt khổ tâm, lên đến nơi đột nhiên quỳ xuống trên hai gối, dập đầu ngay tại chỗ, hành một hồi đại lễ. Võ Hầu gia dường như không ngờ nàng sẽ có hành động như vậy, giật mình, nhất thời không kịp phản ứng. Lạc Tự Tỉnh nhìn thấy cũng sửng sốt, trơ mắt nhìn nàng run rẩy, bi thương khóc lớn.

Thân phận công chúa đối với bốn vị phi không thích hợp dùng đại lễ này, Đức Phi quá sợ hãi, vội vàng nâng nàng dậy: "Hâm nhi, ngươi làm gì vậy?"

Thiêm Hâm ngẩng đầu, lệ rơi đầy mặt, nắm chặt lấy ống tay áo của nàng: "Nương nương, xin ngài cứu mẫu thân ta. Thiên Hâm tự biết lời này quá mức vô lý, nhưng ngoài nương nương, thật sự không thể tưởng tượng đến ai có thể khuyên nhủ được phụ hoàng."

"Đã xảy ra chuyện gì?" Đức Phi kinh ngạc nói, "Cho dù đã xảy ra cái gì, ngươi cứ đứng lên hẵng nói."

Thiên Hâm vẫn không chịu đứng dậy, chỉ đổ lệ, thê lương nói: "Nương nương hãy bằng lòng với ta đi."

Đức Phi nóng ruột, nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh và Võ Hầu gia: "Việc này là thế nào?"

Lạc Tự Tỉnh tất nhiên là không nói được lời nào, cúi đầu nhìn xuống. Võ Hầu gia đã định thần lại, hai hàng lông mày cau chặt, hành lễ nói: "Hôm qua khi lâm triều, Kinh Hồng nội điện dâng tấu lên Thánh thượng, buộc tội Hoàng hậu bệ hạ tham gia vào việc nguyền rủa Chiêu Vương điện hạ. Thánh thượng nổi giận, lập tức cấm giữ Hồng gia, lệnh cho Hoàng hậu bệ hạ ở trong tẩm cung tĩnh dưỡng, bất cứ ai cũng không được thăm. Điều này rõ ràng là đã có ý phế hậu."

Đức Phi nghe xong sắc mặt đại biến, mày liễu dựng thẳng, khẽ quát: "Tỉnh nhi, có việc này không?"

Lạc Tự Tỉnh cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: "Vâng, nương." Đức Phi không biết kế hoạch của bọn họ, nhưng khả năng phán đoán tình thế của nàng không kém bất cứ ai. Nàng làm thế này chẳng qua là để cho người khác nhìn thôi, hắn dĩ nhiên sẽ dốc sức phối hợp.

Đức Phi ngẩn người, bỗng giận tái mặt: "Tỉnh nhi, Hoàng hậu bệ hạ là mẫu hậu của các ngươi, sao có thể làm việc bất hiếu như thế?!"

Lạc Tự Tỉnh vẫn cúi đầu, thanh minh: "Nương, ta có thể khẳng định đúng là Hoàng hậu bệ hạ điều khiển việc nguyền rủa. Đó là hành động phạm vào lẽ trời, thân là vãn bối, cần phải chỉ rõ để khuyên nhủ trưởng bối sửa đổi mới phải."

Đức Phi lộ vẻ bi thương lo sầu, đang muốn nói nữa, Thiên Hâm đã vội kéo tay nàng, nức nở nói: "Nếu việc này là thật, mẫu thân quả thực đã phạm tội lỗi lớn. Nguyền rủa là tội quan trọng, không biết Quốc sư và phụ hoàng sẽ phán quyết trừng phạt như thế nào. Quyền lực địa vị là chuyện nhỏ, tính mạng của bậc sinh thành bất luận thế nào cũng không thể buông tay."

Vẻ mặt Võ Hầu gia thay đổi trong nháy mắt, không để ý đến thân phận của Đức Phi cùng Thiên Hâm, quát lớn: "Điện hạ, việc này còn chưa biết thực giả, sao có thể nói–"

Thiên Hâm ngắt lời ngài, tiếp tục khóc nói: "Xin nương nương bằng lòng với ta, đi khuyên nhủ phụ hoàng. Nếu mẫu thân không sao, Thiên Hâm từ nay nguyện coi nương nương như mẹ đẻ, Tốn nhi như em ruột.”

Lạc Tự Tỉnh chấn động trong lòng, khẽ ngước mắt. Nếu hắn nghe không sai, vị Hinh Vân Công chúa điện hạ này vừa đưa ra điều kiện đồng ý giúp đỡ hồ ly. Nhưng việc này có bao nhiêu phần tin được?

Đức Phi trầm ngâm một lúc, thở dài một tiếng rồi ôm Thiên Hâm vào lòng, thương tiếc nói: "Ngươi ta tình cảm đã như mẹ con, cần gì phải nói những lời khách khí. Nhưng tình hình giữa Thánh thượng và ta hiện nay ngươi không phải không biết, bảo ta làm thế nào có thể hồi cung gặp ngài khuyên ngài?"

"Nương nương..." Thiên Hâm vẫn khóc.

Võ Hầu gia vẻ mặt bất định, bất mãn cùng lửa giận ngập lòng mà không thể phát tiết ra ngoài, quay đầu lại trừng Lạc Tự Tỉnh.

Lạc Tự Tỉnh đoán rằng Thiên Hâm trước đó chưa nói cho ngài quyết định cùa mình, mà không biết những người khác trong phái Hoàng hậu khi biết việc này sẽ có phản ứng gì, nếu tình hình trở nên gay gắt thì có khả năng sẽ gây nguy hại đến kết quả của những kế hoạch của hồ ly.  Việc này càng sớm thông báo được cho Thiên Tốn càng tốt, nhưng hiện nay hắn không thể đi, đành đứng tại chỗ, hướng về phía thị vệ ẩn trong bóng tối vứt một ánh mắt ra hiệu.

"Hâm nhi, mau đứng lên."

"Nương nương, Thiên Hâm xin cầu ngài một việc như vậy."

Đức Phi liếc nhìn Lạc Tự Tỉnh một cái, nhẹ giọng nói: "Ta sẽ viết thư khuyên can Thánh thượng. Những việc còn lại, ta cũng không biết, ngươi cứ hỏi Tỉnh nhi và Tốn nhi đi."

Thiên Hâm bỗng khựng người, ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ, nghẹn ngào nói: "Nương nương có lòng giúp đỡ, Thiên Hâm đã thấy vô cùng cảm kích. Những việc sau này, ta sẽ cùng Kinh Hồng nội điện và Tam hoàng đệ bàn luận."

Đức Phi thở dài, động viên nói: "Không cần lo lắng, ta liền đi trước hỏi thăm ý tứ của Thánh thượng."

"Làm phiền nương nương." Thiêm Hâm lau lệ, tuy có chút hỗn loạn nhưng vẫn không giảm bớt quý khí tao nhã.

Đức Phi trìu mến vén tóc bên thái dương cho nàng, nói: "Đã có tình cảm giữa ngươi và ta, không cần khách sáo như thế. Việc này khẩn cấp, ta không giữ ngươi lâu nữa. Tốn nhi hẳn là đang ở trong thư phòng, ngươi mau đi thôi."

Thiên Hâm nín khóc mỉm cười: "Vâng, nương nương."

Võ Hầu gia đứng một bên nhìn từ lâu đã không chịu nổi nữa, tiến lên nói: "Công chúa điện hạ, lão phu cùng ngài vào."

Thiên Hâm hơi chuyển mắt, mỉm cười nói: "Võ Hầu gia thay ta ngồi cùng nương nương đi. Kinh Hồng nội điện cũng đang ở đây, vừa dịp nói chuyện."

Nàng đã nói vậy, Lạc Tự Tỉnh chỉ có thể gật đầu, Võ Hầu gia cũng không thể không theo.

Thiên Hâm liền hướng về phía Đức Phi chân thành cúi đầu, nói: "Nương nương, lát nữa ta lại đến ngồi cùng ngài."

Đức Phi nói: "Không cần vội, hai tỷ đệ cứ từ từ nói chuyện."

Thiên Hâm nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh, cười nói: "Cũng phải. Cũng nên nói chuyện cẩn thận một lần."

––––––––––––––––––––

Trong thư phòng, Thiên Tốn nghiêng đầu nghe tin ám vệ truyền tới, suy tư một phen rồi nhẹ nhàng cong môi. Nếu Thiên Hâm đã chủ động đề cập, hắn dĩ nhiên sẽ không cự tuyệt. Còn về thật hay giả thì cứ xem đã. Nếu có thể có được sự giúp đỡ từ nàng, việc sẽ càng trở nên dễ dàng, cũng không cần quá để ý phương hướng của Thiên Ly. Việc này đối với hắn có ích mà không hại, đối với nàng cũng tốt nhiều hơn xấu, không ngại nghe xem nàng muốn nói gì, cũng để quyết định có thể tin nàng bao nhiêu.

Giang quản sự mang thêm một ấm trà nóng, thấp giọng nói: "Điện hạ, Hinh Vân Công chúa điện hạ sắp đến." Thiên Tốn đặt bút xuống, bình tĩnh nói: "Các ngươi đều lui ra đi." Những điều tiếp theo không phải là điều người thường có thể nghe. Lời vừa nói ra, bốn năm mươi ám vệ đều lập tức trở nên cảnh giác.

"Vâng." Giang quản sự lui ra ngoài, mang theo những người hầu ngoài cửa.

Không bao lâu sau, Thiên Hâm một mình một người đi vào thư phòng.

Thiên Tốn giữ vẻ mặt tự nhiên, ấm áp cười nói: "Nhị hoàng tỷ tới chơi."

Thiên Hâm nhìn hắn đánh giá: "Tốn nhi, mấy hôm nay bệnh có khá hơn chưa?"

"Tốt hơn nhiều rồi. Đã phiền Nhị hoàng tỷ tặng không ít thuốc."

"Có gì đâu, nếu ngươi có thể đỡ đi thì bao nhiêu thuốc cũng đáng."

So với khi chú mới được giải, tình trạng của Thiên Tốn đã tốt hơn rất nhiều. Tuy thân hình vẫn hơi gầy yếu, sắc mặt cũng vẫn tái nhợt, nhưng không còn triệu chứng bệnh nữa. Nghỉ ngơi thêm một chút hẳn có thể khôi phục lại như thường.

Thiên Hâm thoáng nhẹ nhàng thở ra, ngồi xuống bên cạnh hắn, trông thấy bức tranh chữ trên án thư thì không khỏi khen: "Viết thực đẹp." Phóng khoáng tự nhiên, vô cùng uốn lượn mà vẫn có lực, khí khái trời cho.

"Hoàng tỷ khen quá rồi." Thiên Tốn cười nói.

Vẻ mặt Thiên Hâm hơi giãn ra, nàng buông mắt nhìn xuống, một hồi lâu vẫn không nói gì nữa.

Thiên Tốn chỉ lẳng lặng chờ, cũng không lên tiếng.

Qua non nửa canh giờ, Thiên Hâm mới thấp giọng nói: "Ta một mình tới tìm ngươi, là hi vọng ngươi có thể giải thích nghi hoặc cho ta."

Thiên Tốn không hề bất ngờ, ôn hòa nói tiếp: "Hoàng tỷ cứ nói đừng ngại."

Thấy hắn tựa như đã đoán được ý đồ nàng đến đây ngay từ đầu, Thiên Hâm dừng lại một chút, nở nụ cười sầu thảm: "Từ khi Nhị đệ ra đi, mẫu thân tinh thần hỗn loạn, ta cũng lòng dạ không yên. Nhưng cho tới hôm nay, ta vẫn không tin hắn đã không còn ở trên đời này."

Nghe vậy, vẻ mặt của Thiên Tốn hơi hơi biến ảo, trở nên nghiêm túc: "Nhị hoàng huynh đối với ta ơn cao như núi. Ta sao có thể tin hắn đã đi thật rồi."

"Ngươi đã điều tra di thể trong Thánh cung chưa?"

"Không có cơ hội vào Thánh cung."

"Đúng vậy, muốn vào Thánh cung hết sức khó khăn. Càng chưa nói đến tiếp cận Quốc sư."

Thiên Tốn khẽ động trong lòng, chẳng lẽ nàng đã bắt đầu nghi ngờ? Hay là vẫn chỉ một lòng tự chống đỡ hi vọng? Hắn chưa bao giờ dám khinh thường vị hoàng tỷ này. Trước khi Tích Vương sinh ra, nàng cùng Thiên Liễm tranh đoạt đế vị kịch liệt đến dị thường. Nếu không có nàng, Hoàng hậu có tích tụ được bao nhiêu lực lượng thì vẫn thiếu người có thể quy tụ nhân tâm. Trước sự tấn công của Thiên Liễm lớn hơn nàng hai trăm tuổi, nàng thông minh cơ trí, được chúng thần hết sức ủng hộ, từ từ tạo lập nên phái Hoàng hậu. Nhưng sau khi Tích Vương sinh ra, thiên hướng của Hoàng đế quá rõ ràng, nàng liền từng bước rời khỏi việc tranh đoạt. Quyền thế đối với nàng tựa như không có bất cứ một lực hấp dẫn gì, mấy trăm năm qua vẫn chỉ thong dong qua ngày, nhưng uy danh của nàng trong phái Hoàng hậu vẫn như trước không giảm.

Có rất nhiều thời điểm, phải đúng là một người có tính cách như vậy mới có thể nhìn nhận mọi chuyện một cách rõ ràng, không bị những ngờ vực cùng thù hận ảnh hưởng đến phán đoán. Hoàng đế và Hoàng hậu hiện đang hoàn toàn ngược lại. Một người bao lâu nay vẫn mang lòng nghi ngờ quá nặng, một người oán hận lâu ngày, cho nên nội tâm bị chi phối, không cách nào phân biệt được chân tướng sự thật.

Hắn không biết Thiên Hâm đã nhận ra bao nhiêu phần, nhưng ít ra trong việc này nàng cũng không có ác ý.

Hơn nữa, tính tình của Nhị hoàng huynh có lẽ cũng là nhờ nàng dạy bảo, bởi vậy vẫn chưa bị ảnh hưởng bởi dã tâm quyền lực của Hoàng hậu. Hai vị tỷ đệ có thể nói là tinh hoa hiếm thấy trong hoàng thất Hạo Quang.  

Thiên Hâm quan sát kỹ vẻ mặt của hắn, trong mắt dần sinh ra vẻ mong mỏi, khẽ thở dài: "Dù là thế, sau khi xem qua những di thể, Phò mã và ta cũng có chút nghi ngờ. Không thể vào Thánh cung điều tra kỹ lại, mấu chốt phải thu thập từ lời tường trình của Kinh Hồng nội điện và Tần Phóng. Mấy tháng nay, ta cũng dần dần hiểu ra vài điều, cho nên tới hỏi ngươi, hi vọng ngươi có thể nói cho ta biết là thật hay giả.”

Thiên Tốn rót cho nàng một chén trà, "Mời hoàng tỷ nói."

Thiên Hâm nâng chén, nhấp một hơi, buồn bã nói, "Nếu không phải  vì Tần nhi gặp điều bất trắc, ta nghĩ tất cả mọi người sẽ tin ngươi mà không tin Thiên Chấn. Nếu việc Tần nhi bỏ mình không hề có ích cho ngươi, với mưu kế của ngươi và năng lực của Kinh Hồng nội điện, làm sao có thể để xảy ra sai lầm rõ ràng như vậy? Đây là điểm nghi ngờ lớn nhất."

Đôi mắt Thiên Tốn khẽ chuyển, hơi nổi lên ánh bạc. Nếu không phải là người quen biết hắn và Kinh Hồng nội điện, chắc chắn sẽ không thể chú ý đến điều đó, đứng từ lập trường của bản thân họ để suy xét thì lại càng không thể đưa ra phán đoán kiểu này. Quả thật, rất nhiều người không hiểu rõ năng lực của Lạc Tự Tỉnh, không cho rằng hắn có thể khống chế được cục diện, cho nên mới tin hắn sẽ giết Thiên Tần. Đương nhiên, quan trọng hơn là bọn họ cũng không hiểu con người thật của Tích Vương. Vẫn nói hổ dữ không ăn thịt con, mọi người đều biết Tích Vương yêu thương thế tử, sao có thể dễ dàng cắt đứt huyết mạch của chính mình như vậy? Không ai biết trong đây còn có nhiều âm mưu và bí ẩn hơn.

Thiên Hâm tựa như đoán được những điều hắn đang suy tư, nói tiếp: "Ta đã nhìn hắn lớn lên, từ hai bàn tay trắng cho tới hiện giờ khi vạn người đi theo, dĩ nhiên hiểu rõ bản tính của hắn. Tuy khó có thể tin hắn sẽ làm đến mức đó, nhưng dùng một mình Tần nhi để đổi lấy ba người của Cấn thực sự không thể lợi hơn. Sau đó còn có thể giá họa cho ngươi, một mũi tên hai con chim."

Giọng nói của nàng chất chứa bi thương vô hạn, Thiên Tốn hé mắt, vẫn như trước không nói.

"Bằng chứng mà Tần Phóng nói ra chỉ có vết tên của Kinh Hồng nội điện. Mà vết thương này chính hắn cũng mang hiềm nghi. Nếu không có chuẩn bị từ trước, làm sao hắn có thể triệu tập trong một thời gian ngắn một số lượng lớn người để đuổi theo, thậm chí bắn bị thương Kinh Hồng nội điện? Ta nghĩ hắn chỉ vâng lệnh giết con của Thiên Chấn mà thôi, có thành công vu oan lên các ngươi hay không thì hắn cũng không còn đường sống."

Nàng cực kỳ hiểu năng lực của Lạc Tự Tỉnh, không khoa trương cũng không xem nhẹ, quả thực hiếm có. Chẳng lẽ nàng cùng người nhà họ Lạc có quan hệ sâu xa gì? Thiên Tốn thoáng trầm ngâm, nói: "Hoàng tỷ rất tín nhiệm năng lực của Tự Tỉnh."

Nghe ra ý thăm dò của hắn, Thiên Hâm ngẩn ra, cười khổ nói: "Phò mã là người tập võ, dĩ nhiên biết người Lạc gia công phu cao. Võ nghệ của Kinh Hồng nội điện người bình thường sao có thể sánh kịp? Huống chi người Lạc gia nhất định không tầm thường, sao có thể làm một việc tàn nhẫn như vậy? Cho dù có vâng lệnh ám sát thì cũng sẽ rõ ràng lưu loát, không đẫm máu đến nhường này."

Thiên Tốn im lặng. Nàng có chút hiểu biết đối với tình trạng của di thể, từ đó cũng đưa ra phán đoán chính xác. Dưới áp lực của hoàng uy, ngỗ tác* không có khả năng để lộ ra tin tức liên quan. Mậu Ninh tôn giả càng giữ im lặng hơn. Nàng làm thế nào mà biết được tử trạng của di thể? "Hoàng tỷ đã xem qua các di thể, có suy nghĩ gì?"

*người khám nghiệm tử thi

Thiên Hâm hơi tái đi, nói: "Phò mã vẫn luôn ở trong Cấm vệ quân, đã quen nhìn thấy máu, ta cũng có chút hiểu biết về y thuật. Chúng ta cho rằng di thể trước khi bị lửa thiêu hủy nhất định đã bị chém giết tàn nhẫn. Thủ pháp này không phải là hành động của người bình thường. Nếu không có thâm cừu đại hận thì không cần như thế." Nói rồi, nàng nhìn về phía Thiên Tốn, tiếp lời: "Có lẽ ta không đủ tin ngươi, cũng không hoàn toàn tin tưởng phẩm hạnh của Kinh Hồng nội điện, nhưng ta tin vào nhận định của chính mình. Giữa ngươi và Cấn nhi có thể có khoảng cách, nhưng không có cừu hận."

Vẻ mặt của Thiên Tốn khẽ động, hắn thở dài một tiếng: "Chỉ có Nhị hoàng tỷ và Nhị hoàng huynh là tin ta." Tuy nàng khác với Nhị ca, không toàn tâm tín nhiệm như vậy, nhưng có thể tin rằng hắn sẽ không xuống tay một cách tàn ác với bọn họ đã là khó được lắm rồi.

Thiên Hâm nói tiếp: "Hơn nữa, đêm qua ta triệu Điền Sính Tướng quân tới hỏi về tiến triển điều tra.

"Điền Sính Tướng quân sao? Có phát hiện gì?” Thiên Tốn bất động thanh sắc, nhẹ giọng hỏi.

Thiên Hâm vừa nói vừa chú ý đến những thay đổi trên vẻ mặt của hắn: "Hắn nói, nếu không có một vị cao nhân giúp bọn hắn vào thành, e rằng bọn hắn đã không chống đỡ được đến cùng. Nhưng mẫu thân cùng các hạ thần đều bị hận thù chi phối, không thể cân nhắc cẩn thận. Mẫu thân đầy lòng chỉ có báo thù, không còn thèm để ý đến kết quả điều tra của hắn nữa. Những tiến triển hắn đạt được cũng chỉ bẩm báo lên phụ hoàng. Ta lại cảm thấy nhận định của hắn và ta có thể là một, bởi vậy đêm qua liền đặc biệt hỏi hắn, hắn mới nói thật." Thoáng dừng lại, nàng nhẹ nhàng nói: "Người giúp bọn hắn, hẳn phải là Lạc Lục công tử."

Thiên Tốn im lặng không nói gì.

Thiên Hâm tiếp tục nói: "Thân thủ như vậy, nhất định là Lạc Lục công tử không còn nghi ngờ gì. Để tránh khiến sự việc liên lụy tới người của ngươi nên Lạc Lục công tử mới che mặt xuất hiện. Mà ở Hòa Vương Phủ là Kinh Hồng nội điện. Hai người tài cao mật lớn, ngươi cũng chỉ phái đi hai người bọn họ. Trọng Mộc tiên sinh từng nói, hắn gặp một nam tử mang theo một đứa bé bị người đuổi giết, Tần Phóng cũng nói có đuổi theo một người ra khỏi thành, đó đều là sự thật." Nói đến đây, hốc mắt nàng ửng đỏ: "Thật thật giả giả, quá nhiều đầu mối. Ta một đêm chưa ngủ, trái lo phải nghĩ, cuối cùng xác định nhất định là Kinh Hồng nội điện mang theo Tự Tại trốn thoát. Việc này đến tột cùng là do một mình ngươi hành động, hay là Cấn nhi phó thác cho ngươi? Tự Tại nó–"

Việc đã đến nước này, cũng không cần che giấu nữa. Thiên Tốn hơi gật đầu: "Tự Tại là Nhị hoàng huynh phó thác cho ta. Nó đã không còn gì đáng ngại, Nhị hoàng huynh cũng không mong nó bị cuốn vào hoàng thất phân tranh."

Thiên Hâm nghe xong, nước mắt tuôn trào, trong nháy mắt sức lực tiêu tan, cuối cùng yếu ớt ngã xuống.

Thiên Tốn vội vàng đỡ nàng, đưa nàng đến sập nghỉ ngơi.

Thiên Hâm khóc một hồi, lại hỏi: "Vậy Cấn nhi và Vinh nhi thì sao?"

Thiên Tốn hơi trầm ngâm. Để lộ tung tích của Thiên Cấn vào lúc này vẫn không thích hợp. Không phải là hắn không tin Thiên Hâm, mà là trước khi việc phân tranh kết thúc, việc này càng ít người biết thì cả nhà Thiên Cấn càng được an toàn. Nhưng với cảm xúc của Thiên Hâm hiện nay, không nói sự thật cho nàng biết, e rằng nàng sẽ càng sầu lo.

Thiên Hâm thấy hắn không nói, càng thêm xót xa. "Ngươi cứu Tự Tại đã là cứu ta. Như vậy cũng đủ rồi."

"Hoàng tỷ..."

"Hơn nữa Mậu Ninh tôn giả và Trọng Mộc tiên sinh đều lựa chọn ngươi, ngươi nhất định là người mang thiên mệnh. Một khi đã như vậy, ta giúp ngươi không chỉ là theo tâm ý của chính mình mà cũng là thuận theo thiên mệnh."

Thiên Tốn nhăn mày, nói: "Hoàng tỷ không cần như thế. Ta làm việc này không phải vì ích lợi."

Thiên Hâm ngậm nước mắt mà cười: "Ta càng nên trợ giúp. Quyết định của ta ngươi chỉ cần chấp nhận là được. Có điều, làm tỷ tỷ, ta chỉ xin ngươi nể mặt ta mà đồng ý một điều. Nếu ngươi bằng lòng, ta không chỉ dốc hết lực của Hứa thị mà sẽ đem các gia tộc của ta dùng cả vì ngươi."

Thiên Tốn có thể đoán được nàng nói lời này vì việc gì, liền nói: "Ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Hồng thị."

Thiên Hâm giật mình, cắn răng nói: "Hồng thị liền thôi. Chỉ cần ngươi có thể tha cho mẫu thân là được. Ta cam đoan sẽ giữ nàng trong phủ, cách ly nàng, tuyệt đối không để cho nàng dính vào chuyện lôi thôi. Hơn nữa, sau lần này, nàng cũng không còn tâm trí gây trở ngại cho ngươi."

Nói đến đây, nàng lại hơi hơi nghẹn ngào: "Cho dù nàng làm ngàn vạn điều sai trái thì vẫn là mẫu thân của chúng ta. Ta không thể không làm gì mà nhìn nàng tự hủy diệt bản thân. Tội của nàng cứ để ta gánh vác. Tốn nhi, ngươi cũng sẽ như thế có phải không?"

Thiên Tốn nghĩ tới Đức Phi, không khỏi xúc động, thấp giọng nói: "Hoàng tỷ không cần làm thế."

Thiên Hâm nghe vậy thì trở nên hoảng loạn: "Tốn nhi, ta làm gì cũng được, chỉ cần..."

Thiên Tốn hơi giãn mày, nói: "Ta đã sớm đồng ý với Nhị hoàng huynh rồi." Đã đồng ý thì cho dù có hận thế nào, có giận tới đâu, cũng không thể thất tín với người ấy.

Thiên Hâm hai mắt khẽ nhếch, ngẩn ra, lại rơi lệ, trên mặt như buồn như vui, hoàn toàn cởi mở.

"Tốn nhi, từ nay về sau ngươi chính là em ruột của ta, nương nương là mẹ ruột của ta. Ngươi có việc gì khó xử thì cứ nói. Tỷ tỷ sẽ san sẻ gánh nặng cùng ngươi."

Thiên Tốn liền không từ chối, cầm bút lên viết xuống giấy một vài cái tên: "Nếu đã như vậy, thỉnh hoàng tỷ giúp ta một tay. Ngoài những vị này, trừ Điền thị và Triệu thị thì mọi người đều có thể hành động tùy theo hoàn cảnh."

Thiên Hâm nhìn, nói: "Những người này đều là người của Cấn nhi, ta nói cũng có sức nặng. Điền thị và Triệu thì e rằng sẽ có chút khó khăn, dù sao cũng là một trong mười đại thế tộc."

"Không sao, hoàng tỷ chỉ cần khuyên nhủ Võ Hầu gia là được." Thiên Tốn phất tay một cái, tờ giấy liền hoá thành tro tàn.

"Điền Sính và Triệu Thanh Vi đều là người có thực lực xuất chúng, ánh mắt lợi hại, vì vậy sẽ tốn công một chút. Đại hoàng tỷ thì sao?"

Thiên Tốn cười khổ nói: "E rằng vẫn còn đang ngồi chờ cơ hội." Thật quá mỉa mai, chị ruột của hắn đang chờ ngư ông đắc lợi, mà vị hoàng tỷ này lại chuẩn bị mang hết sức lực ra trợ giúp hắn.

Thiên Hâm vỗ vỗ bàn tay hắn, cảm thán: "Trưởng nữ trưởng tử, dục vọng được dung túng đến mức muốn bành trướng vô tận. Tham vọng thì vô cùng, mấy ai có thể dễ dàng thay đổi để quay trở về?"

Thiên Tốn đồng tình sâu sắc.

Hai người lại bàn luận một hồi, liền đến trưa. Đức Phi sai người đến mời bọn họ vào bên rừng đào dùng cơm. Hai tỷ đệ cười cười nói nói mà đi.

Tin Hinh Vân Công chúa cùng Võ Hầu gia tới thăm Chiêu Vương Phủ nhanh chóng truyền khắp triều đình trên dưới, đủ kiểu phỏng đoán cùng cách ứng đối cũng theo đó mà ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.