Kẻ Tần Phóng này, Thiên Tốn vốn cho rằng mình đã đủ đề phòng, cũng đã đủ thận trọng. Nhưng hắn không thể dự liệu được sự tình sẽ phát triển đến nông nỗi ấy. Hắn từng mất rất nhiều công phu mượn nghĩa đồng môn giữa Cao Gián Phong và Tần Phóng, ngoài ra còn dùng những tình nghĩa khác, muốn thu y về dùng. Tần Phóng cũng không mặn không nhạt, không hé ra phản ứng gì. Hắn chưa bao giờ làm chủ Tần gia, cũng không tranh việc, không để lộ bất cứ một sơ hở nào, Thiên Tốn cảm thấy là việc gai góc, liền từ bỏ.
Khồng ngờ được, giờ này ngày này, y lại đột nhiên bước lên vị trí khiến người khác cực kỳ chú ý, giống như thiêu thân lao vào lửa, không để lại cho bản thân một đường lui.
Thiên Tốn không rảnh để nghĩ kỹ xem việc này có bao nhiêu là do Tần Phóng thúc đẩy, lại có bao nhiêu là ý của Tích Vương, bao nhiêu là công lao của Tần Miễn. Bởi vì tình huống xấu nhất trong đầu hắn đã xảy đến, Lạc Tự Tỉnh bị đẩy ra, bất luận kết quả là thế nào, thân là Chiêu Vương nội điện cùng trụ cột của phái Chiêu Vương, một khi đã bị hoài nghi như vậy thì đều có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh trong lúc Hoàng đế tâm tình không tốt, cũng trở thành đối tượng công kích của mọi người.
Một câu của Tần Phóng đã khiến bản thân hắn cùng Lạc Tự Tỉnh lâm vào nguy hiểm vạn phần.
Tính mạng đối với Thiên Tốn mà nói không quan trọng gì, nhưng nếu Lạc Tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vi-tri/2496411/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.