Nàng là một thiếu nữ có nụ cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng ấm áp, khiến nó không hề thấy ác cảm. Vì trốn tránh những ánh mắt dị nghị, nó tình cờ phát hiện ra tiểu đình trong góc Ngự hoa viên, cũng phát hiện thấy nàng đang ngồi bên trong. Rồi sau đó, liền mấy ngày, bọn họ đều không hẹn mà gặp tại đây. Nó ăn mặc rất nghiêm chỉnh, mặt không biểu tình mà ngồi ngây ra, nàng nói cười nhỏ nhẹ, kể những chuyện lý thú nàng đã nghe được, về sinh hoạt của nàng khi còn ở đạo quán, hay những sách nàng đã đọc qua. Cứ như vậy cũng có thể hết hai ba canh giờ. Rồi một ngày, nàng mang lại một cái cạp lồng nhỏ, thật cẩn thận mở ra cho nó nhìn. Ở bên trong là một chén canh ngọt tổ yến nóng hôi hổi, thơm lừng mê người.
"Điện hạ, ở trong cung này cũng chỉ có ngài nghe ta nói chuyện. Nhờ có phúc từ ngài, hàng ngày ta đều thoải mái hơn nhiều. Đây là quà tạ lễ do ta tự mình làm, mời ngài nếm thử một chút."
Nàng cười nói, thái độ tự nhiên như thường, giọng nói lại không được dịu dàng như vậy.
Nó chăm chú nhìn bát canh ngọt kia; xưa nay nó luôn phải uống rất nhiều thuốc vô cùng đắng, cơm canh cũng đạm, chưa bao giờ được ăn một món như thế này. Huống chi món canh ngọt này thoạt nhìn thơm mát trong trẻo, cũng do người nó không có ác cảm đặt biệt làm cho... Thế là, nó vươn tay ra.
"Tiểu Tốn, đệ không thể uống canh vị đậm, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vi-tri/2496397/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.