Trong linh trì khí lạnh tỏa tứ phía, Thiên Tốn quay mặt dựa vào bờ bể khảm ngọc sưởi ấm, gương mặt bị lạnh đến trắng bệch. Nếu là người bình thường ngâm trong ao được chú phép này, chỉ trong thời gian ngắn sẽ nhiễm lạnh mà chết, huống chi thương thế của hắn còn chưa lành. Nhưng nếu muốn khắc chế chú độc trong cơ thể thì không thể không ngâm mình ở đây bốn canh giờ. Hắn có thể sống được tới nay cũng phải nhờ vào ngọc sưởi để bảo hộ tim mạch, giữ lại chút sức lực mà thôi.
Đương nhiên, mỗi ngày hắn chữa thương ở Thánh cung như thế nào, hắn chưa bao giờ nói cho Lạc Tự Tỉnh, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cho bất cứ ai biết. Dày vò của chú độc từ nhỏ vẫn luôn như thế, thậm chí hắn đã sắp quen.
Mẫn Diễn ngồi trên bờ bên người hắn, nhìn ấn ký thanh long đã thu lại tới ngang lưng, trầm ngâm suy nghĩ.
"Điện hạ thích ngai vị kia sao?"
Thiên Tốn khép hờ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cho dù có thích, Quốc sư nghĩ ta có thể ngồi được bao lâu?"
"Nói vậy tức là vẫn muốn. Nếu chiếm được, điện hạ muốn làm gì?"
"Làm gì? A, thế nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới."
Mẫn Diễn lấy thủy kính ra, thấy trong kính mây mù mờ mịt.
Thiên Tốn vẫn không động đậy, hơi không hiểu mấy lời này, đồng thời gợi lại ký ức về lần đầu tiên hắn gặp Mẫn Diễn. Khi đó hắn còn quá nhỏ tuổi, ngây thơ không biết gì, cho rằng Quốc sư là thần nhân có thể lật ngược thế sự, có thể giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vi-tri/10429/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.