Lúc Lạc Tự Tỉnh thỏa mãn hồi phủ thì đã là nửa đêm.
Đã đến loại thời điểm thế này, hắn càng không để ý cổng chính ở đâu, vô cùng phóng khoáng nhảy lên đầu tường, tung người qua mái nhà trở lại viện chính.
Đáp xuống đất rồi, hắn đứng thẳng người, đưa mắt nhìn xung quanh. Kỳ lạ, không phải mỗi đêm đều có mười mấy người bao bọc quanh vùng lân cận sao? Bây giờ sao nửa người cũng không thấy? Chẳng lẽ con hồ ly đội lốt người kia khuya như thế còn chưa đi ngủ?
Đảo mắt một lượt, hắn cười cười, nhẹ nhàng nhảy vào qua cửa sổ.
Nhảy qua nhảy lại trên không trung mấy vòng, hắn dừng lại trước án, không phát ra chút tiếng động. Trong điện vẫn hoàn toàn yên tĩnh như trước; hắn nín thở, chăm chú nhìn vào trong điện.
Không một động tĩnh.
Lạc Tự Tỉnh híp mắt, cầm lên một chùm nho vừa ăn vừa tùy tiện vung tay. Trong nháy mắt gió mạnh nổi lên, màn trướng tung bay, trong điện lộ rõ không sót góc nào – quả là không một bóng người.
Đôi mắt hắn nhất thời sáng lên; hắn bỏ chùm nho xuống, nhảy về phía giường, tư thế chẳng khác gì hổ đói vồ dê.
Vừa sờ được đến mền gấm mềm mại, trong lòng Lạc Tự Tỉnh dâng lên sự xúc động – cuối cùng cũng có thể ngủ trên giường.
Hắn hành động và nghỉ ngơi khi thì lung tung khi thì nề nếp, kém xa sự quy củ của Thiên Tốn. Mỗi khi hắn buồn ngủ, Tam hoàng tử điện hạ thường chưa ngủ, chỉ cười tủm tỉm nhìn hắn, vẻ như không hề ngần ngại phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-vi-tri/10420/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.