Chương trước
Chương sau
Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu xuống thôn nhỏ, hoà cùng khói bếp, tạo nên một khung cảnh yên bình nơi đây.
Két...!
Ở một tiểu viện ở đầu thôn, một cánh cửa gỗ đã cũ phát ra tiếng kêu rên rỉ, sau đó Cơ Trường Không ngáp dài đi ra, thần thái rất chi là hài lòng.
Hắn đến nơi được gọi là thôn nhỏ Thạch Nham này cũng đã gần nửa tháng. Giờ hắn cũng đã hoàn toàn thích ứng được cuộc sống sinh hoạt yên tĩnh ở nơi đây, tỉnh lại từ trong cuộc đuổi giết, bỏ đi khí tức giết chóc trên người, đúng là mang đến cho hắn một cảm giác thư thả thật tốt.
Ko cần phải lo sợ bị người nhìn thấu thân phận, ko sợ bị người tính toán, càng ko phải sợ gặp người đuổi giết, có thể nói khoảng thời gian này là khoảng thời gian nhẹ nhàng, sảng khoái nhất từ khi hắn đi khỏi Trấn Ma tông.
Thôn Thạch Nham là một cái thôn nhỏ ko thể nhỏ hơn được nữa, chỉ chừng ba mươi hộ dân, người dân chưa đến hai trăm người, được xây dựng trên vách núi, cho nên mới có cái tên như vậy.
Người trong thôn rất thật thà chất phát, gần như qua lại với nhân thế. Vì nằm ở vị trí đặc biệt nên tuy những người dân trong thôn có tu vi cực yếu nhưng lại ko bị tu giả hay mãnh thú quấy rầy, bởi vậy có thể an nhàn sống, sống yên ổn qua nhiều năm. Hắn nghĩ rằng, người trong thôn này đã truyền thừa qua nhiều thế hệ, tuy có khó khăn trắc trở nhưng ko biết vì sao lại ko hề bị đoạn tuyệt.
Thế giới này, người thường chiếm đa số, còn số người có thể đột phá đạt đến cảnh giới Khai Mạch, làm một tu giả thì đúng là một trăm người chỉ có được một.
Cơ Trường Không đang ở nhà Ngưu Nhị, có ba gian phòng nhỏ được xây từ đá, các căn phòng đều phải nói là rất đơn giản. Tuy rằng bốn phía sẽ ko để gió lùa vào nhưng phải nói là rất đơn sơ, trong nhà chỉ có bốn bức tường, ngoài ra ko có vật dụng gì nữa.
Trong lúc rãnh rỗi, Cơ Trường Không đã bắt đầu lại việc luyện công buổi sáng. Đây là thói quen tu hành trước kia của hắn.
"Ca ca, ca ca, cuối cùng ngươi cũng đã rời giường, những gì ngươi dạy ta ngày hôm qua, ta đã học được hết rồi." Trong lúc Cơ Trường Không đang luyện công thì một thân ảnh bỗng nhiên chạy từ ngoài vào, cầm tay hắn rồi nói.
"Là ngươi sao. Đánh một lần cho ta xem, để ta nhìn xem có đúng là ngươi đã học xong rồi ko." Cơ Trường Không mỉm cười, xoa đầu tiểu gia hỏa cường tráng này.
Đương nhiên nói nhỏ ko phải người hắn nhỏ mà nói đến tuổi của hắn.
Người cao khoảng một thước rưỡi, vốn dĩ Cơ Trường Không nghĩ y chí ít cũng mười mấy tuổi nhưng lại ko ngờ tiểu gia hoả này chỉ mới năm tuổi, quả thật là chuyện khó tin. Hài tử năm tuổi nhà ai mà có thể cao to cường tráng như vậy chứ!
Trường Hồng Quán Nhật!
Diêu Tử Phiên Thân!
Trường Quyền!
. . .
Ngưu Tam thi triển các chiêu thức mà hắn dạy đâu ra đấy, từng chiêu từng thúc đều như mạnh mẽ tạo ra gió lốc, rất có khí thế.
Đây là những quyền pháp Cơ Trường Không dạy cho y, cũng chỉ là để rèn luyện thân thể mà thôi. Nhưng tiểu tử này sau khi bắt đầu học thì lại rất tốt, giống như có được sự hấp dẫn say mê từ những quyền pháp này nên có động lực rất lớn.
Trời sinh y đã có được tố chất tu hành! Đây là nhận định mà Cơ Trường Không đưa ra.
"Ơ, Chu huynh đệ dậy rồi sao? Lại dạy tiểu tử này à?" Một tiếng nói vang lên, một người ôm theo phần ăn sáng tiến đến chỗ bọn họ.
Chu Thiên, đây là tên giả hắn dùng ở nơi này!

"Đúng rồi, Ngưu Nhị ca đến sớm vậy." Cơ Trường Không khẽ cười nói với người nọ.
"Ừ, đến đây ăn chút điểm tâm đi. Thương thế của ngươi còn chưa hết hẳn, ngươi nên nghĩ ngơi thêm đi." Ngưu Nhị cười nói thân thiện với hắn, và đưa hộp cơm trong tay cho hắn.
Mở hộp cơm ra, mùi thơm liền đập vào mặt, có một chén cháo bỏ thêm ít thịt, còn có một đĩa thịt muối kèm theo tí rau. Đây là bữa sáng của hắn, nhìn rất đơn giản nhưng cũng đánh thức cơn thèm ăn của hắn.
Đừng nhìn bữa sáng này đơn sơ mà nghĩ nó tầm thường. Đối với một thôn nhỉ như thế này, một bữa sáng như vậy cũng khó có rồi, nó tuyệt đối là một món ăn chất lượng nhất ở đây. Những ngày qua hắn đều được ăn như thế, hơn nữa người trong thôn đều ko than oán gì cả, điều này làm cho hắn hoàn toàn ko có ý kiến.
"Cũng ko có gì, thân thể ngươi còn chưa khoẻ hẳn nhưng lại dạy Tam đệ ta tu hành, đây là điều nên làm thôi." Ngưu Nhị ngốc nghếch sờ cái đầu, nở một nụ cười và nói với hắn, để lộ ra hàm răng vàng, trông rất thật thà chất phác.
Hai ba ngụm là hắn đã ăn xong. Cơ Trường Không ngồi xuống tiếp tục điều trị thương thế. Nửa tháng nay, dùng Linh dược ở nơi này chữa trị thương thế đã giúp hắn hồi phục hơn phần nửa, nên giờ nếu ko vận động quá sức thì cũng ko đụng cham gì đến thương thế cả.
Còn Ngưu Nhị và Ngưu Tam thi tiếp tục tuy luyện quyền pháp trên sân.
Nhưng Cơ Trường Không nhìn thấy được, Ngưu Tam thì ko nói còn Ngưu Nhị thì quả thật là lãng phí thời gian. Ngưu Nhị đã đạt chân đến Khai Mạch ngũ trọng, vì vậy việc luyện quyền đối với y thật sự có hiệu quả rất nhỏ.
"Ngưu Nhị ca, trong thôn các ngươi ko có công pháp tu hành sao?" Rốt cuộc Cơ Trường Không ko thể nhịn được nữa nên đã mở miệng hỏi.
"Cái gì? Công pháp tu hành sao? Cái này hình như ko có, bọn ta đều tu luyện như thế này thôi." Ngưu Nhị tỏ vẻ hơi khó xử, vừa gãi đầu vừa trả lời hắn.
Cũng đúng, Cơ Trường Không tự giễu chính mình. Khắp cả thôn, người mạnh nhất cũng chỉ có Khai Mạch tầng chính mà thôi, nếu nói có công pháp tu hành thì hắn cũng ko tin tưởng lắm. Vì nếu có công pháp tu hành, dù có kém đi nữa, thì họ cũng có thể đột phá Thiên Môn rồi. Nơi này cũng ko phải nơi thiếu thốn tinh khí như tiểu thế giới Chân Long.
Trong nhất thời, Cơ Trường Không bọ rối lòng, hắn ko biết mình có nên dạy họ công pháp tu hành hay không?
Hiện tại, pháp quyết tu hành của hắn chính là lấy từ Thánh kinh, là phương pháp tu hành cho Khai Mạch và Thiên Môn, nhưng cái này do lão gia hoả kia cho đấy. Nếu ko được phép mà tự ý truyền ra ngoài thì đúng là có chút ' khi sư diệt tổ'.
Tuy rằng lão gia hoả kia ko đáng tin cậy nhưng tốt xấu gì cũng là sư phụ của hắn, hơn nữa còn đối đãi với hắn ko tệ!
Phiền phức, đúng là phiền phức mà. Hiện tại đầu của hắn giống như đã phình ra bằng cái đấu, hắn ko biết nên làm gì mới tốt nhất.
Tư chất Ngưu Nhị và Ngưu Tam cũng ko cần phải nói, so với người khác thì đúng là thiên tài của thiên tài. Chỉ dựa vào việc ko cần công pháp tu hành đã có thể đi đến bước này thì đúng thật là một việc ko thể tưởng tượng được, nói ra chắc hẳn sẽ ko có người tin.
'Lương tài mỹ ngọc' như vậy mà để mai một thì thật là đáng tiếc. Huống chi Ngưu Nhị còn có ân cứu mạng với mình nhưng hắn cũng có nỗi khổ riêng mà. Thật sự ko biết làm sao đây?
"Đúng rồi, bình thường việc tu hành của các ngươi giao cho ai vậy?" Cơ Trường Không đang nhíu mày vắt óc thì bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Hắn nhớ đến một vấn đề, trong thôn này cũng ko phải ai ai cũng có thiên phú như đôi huynh đệ này nhưng lại có người tu luyện được đến cảnh giới Khai Mạch tầng chín. Tuyệt đối ko thể nào tự mình làm được.
"A, đại huynh đệ ngươi hỏi điều này sao? Bọn ta đều dựa theo bia đá tổ tiên truyền lại rồi tu luyện, cũng ko biết có đúng hay ko!" Ngưu Nhị có chút gượng ngùng đáp lời hắn.
"Là như vậy sao. Ko biết ta có thể đi nhìn một chút được ko?" Cơ Trường Không hơi sững sờ, có chút tò mò hỏi.
"Đương nhiên là được rồi. Chuyện này cũng ko có gì, bia đá kia để ở chỗ trưởng thôn, ai muốn nhìn đều có thể nhìn." Ngưu Nhị nhếch miệng cười cười, lập tức dẫn Cơ Trường Không đi đến nhà trưởng thôn.
Nhà trưởng thôn cực kỳ đơn giản, ngoại trừ một tấm bia đá được đặt ở ngoài thì cũng ko có thứ gì khác nữa, ko có vật phẩm hay trang sức xa hoa. Trưởng thôn trong miệng bọn họ chính là một lão tóc bạc, lưng còng mà thôi.
Lúc Cơ Trường Không đi theo Ngưu Nhị, Ngưu Tam đến nhà trưởng thôn thì thấy một lão già có khí huyết gần như đã khô cạn đang nằm phơi nắng ở trước sân nhà. Dù bọn họ tạo ra tiếng động ko nhỏ khi tiến đến nhưng lão cũng ko hề nghe thấy.
Ngưu Nhị và Ngưu Tam ko tiếng động cúi chào lão trưởng thôn, sau đó mang Cơ Trường Không đến trước tấm bia đá.
Đây là một tấm bia đá cực kỳ cổ xưa, cao khoảng một trượng, nhiều dấu vết tang thương, nham thạch màu xanh đen gần như đã phai màu hết rồi, ngoài ra thì cũng ko có chỗ đặc biệt nào khác.
Điều duy nhất làm cho người ta chú ý chính là chín bức tranh phía trên nó, dưới mưa nắng gió sương gần như đã phao mờ gần hết, rất khó nhìn rõ được.
"Vì sao lại ko vẽ lại? Nếu cứ để như vậy thì chẳng phải qua một thời gian nữa sẽ ko thấy rõ sao?" Cơ Trường Không có chút tò mò nên đã hỏi Ngưu Nhị ở bên cạnh.
"Vẽ lại ko được. Chúng ta đều đã thử qua rồi." Ngưu Nhị cũng là bất đắc dĩ nói trả lời.
"Vậy là có ý gì? Là do các ngươi ko vẽ được hay do đồ hình trên kia quá mờ nên nhìn thấy ko rõ để vẽ lại?" Ngưu Tam ngạc nhiên vì câu trả lời nên lại hỏi.
"Cũng không phải." Ngưu Nhị lắc đầu.
"Vậy thì vì cái gì?" Cơ Trường Không bắt đầu thấy hứng thú.
"Đúng đấy. Cho dù là vẽ lại đồ hình kia trên vật gì thì vật ấy đều vỡ nát cả, ta cũng ko biết nói sao. Dù sao thì đúng là ko vẽ được?" Ngưu Nhị cảm thấy khó xử.
Trong chớp mắt, trong đầu Cơ Trường Không ầm ầm vang động!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.