Chương trước
Chương sau
Yêu công tử đại chiến với Thiết Hoành Giang, dư chấn của cuộc chiến lan ra bốn phía, lực lượng kinh khủng kinh động tám hướng, vô số sóng nước kịch liệt nổi lên. Đa số tu giả không thể trụ được nên đành lui về biên giới Thiên Trì, thậm chí còn có tu giả vì ko chịu được các cơn dư chấn mà buộc phải lùi về đất liền.
*Kim Hống: Sói có bộ lông vàng.-KìNgộ
Hai người chỉ đơn giản dùng thân thể đại chiến nhưng lực lượng xuất ra lại mênh mông cuồn cuộn, khủng bố khôn cùng.
Thiết Hoành Giang khoác bộ đồ vải gai, vô cùng vũ dũng tràn trề lực lượng, kiến nghị mà trấn định, mỗi một kích đều xuất ra lực lượng đỉnh phong. Dù thuần tuý xét về phương diện lực lượng thì có chút ko bằng Yêu công tử nhưng cũng ko rơi vào thế hạ phong.
Yêu công tử thi triển một bộ chiến kỹ mạnh mẽ, liên miên ko dứt, nặng như núi. Một khi xuất thủ thì ko thể bị cắt đứt.
Nhưng mà với chiến lực của Thiết Hoành Giang, thì chiến kỹ này tuy mạnh nhưng cũng ko làm gì được.
Phanh!
Hai người lại giao thủ rồi tách ra, nhưng họ cứ đứng như vậy, ko đánh nữa.
Hiện tại , cho dù là tu giả trên đất liền hay tu giả ở trên hòn đảo nhỏ, ai cũng đều chú ý đến cuộc chiến này. Tất cả mọi người đều tập trung theo dõi cuộc chiến, như say như mê. Vì với họ, cuộc chiến như vậy là một kho báu dành cho họ.
"Đại thúc, ăn thật ngon a. . ."
"Đại thúc, ngươi xem bọn họ thật là ngốc. Tại sao lại ko không dùng đến quyển trục chứ? Thật ngốc."
"Đại thúc ngươi xem, người kia thực buồn nôn. Trên người y có rất nhiều lông a..."
...
Nhưng trong bầu không khí yên tĩnh này vẫn luôn có một tiếng nói thanh thuý ko ngừng vang lên, quấy rồi hắn.
Được rồi, Cơ Trường Không thật sự cảm thấy tiểu nha đầu phiền ko thể chịu nổi được nữa nên đã đưa nàng đồ ăn vặt, bồi nàng cùng ăn. Nếu ko thì tiểu nha đầu ko tim ko phổi này tuyệt đối ko buông tha cho hắn.
Nhưng cũng kể từ lúc đó, hắn và tiểu nha đầu thật sự ko hợp với khung cảnh xung quanh cho lắm. Tu giả xung quanh hắn luôn ghé mắt đến đây, làm cho hắn thật khốn khổ. Phần đông tu giả đều nghĩ rằng, đây là đại chiến nhân-yêu, là cuộc chiến thánh thần, ko thể bị khinh mạn.
Cho nên, tất nhiên Cơ Trường Không trở thành đối tượng bị mọi người khinh bỉ. Dù sao thì tất cả tu giả gần hắn đều nhìn hắn với ánh mắt ko thiện cảm. Nếu như cứ ở chỗ này, Cơ Trường Không tin tưởng sẽ có lúc họ bay tới cho hắn một trận.
Bất đắc dĩ, thật sự là bất đắc dĩ, dù Cơ Trường Không ko để ý những ánh mắt này nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Dù sao cũng ko ai muốn mình biến thành quái vật hoặc là khỉ con để mọi người nghiên cứu, xem xét a!
"Thiết Hoành Giang. Ta và ngươi cũng không phải chỉ từng đánh một hay hai lần gì, cứ một kích quyết định thắng thua đi." Yêu công tử không kiên nhẫn với kiểu chiến đấu dai dẳng này nên đã quát to với Thiết Hoành Giang.
Hai người đều là thiên kiêu chi tử, chiến lực tương đương nhau, ko khác biệt lắm nhưng lại đối địch nhau. Tuy hai người bọn họ chưa hẳn là người mà đối phương hiểu rõ nhưng vì đã từng đánh nhau ko ít trận nên với thực lực của mỗi người như thế nào, ai cũng biết gần như chuẩn xác. Nếu hai người bọn họ ko dốc toàn lực, người này cũng ko thể làm gì người kia!
"Tốt!" Thiết Hoành Giang vẫn chỉ nói một chữ đơn giản, tích chữ như vàng.
Ô...ô...n...g!
Y vừa dứt lời thì hư ko đã bắt đầu biến hoá.
Từng tia Đạo văn phức tạp từ trong cơ thể Yêu công tử lao ra, rậm rạp chằng chịt vô số. Những Đạo văn này hội tụ trong hư không, rồi kết hợp lại với nhau, chỉ trong chớp mắt đã tạo ra một quang ảnh mông lung có phạm vi đến mười mét.
Quang ảnh này có núi, có nước, có cổ thụ che trời... có hồ gầm vượn gầm, có Mãng Hoang vô tận. Đây giống như là thế giới Hồng Hoang.

"Cái này là. . ."
Vô số người đều động dung. Tất cả mọi người đều cảm nhận được một cổ khí tức mênh mông, một cỗ khí tức tang thương khó có thể che dấu, dường như những Đạo Văn này đã tạo nên một thế giới tuy hư nhược nhưng lại rất thật.
Thật khó nói nên lời! Tuy thế giới cổ xưa này chỉ có phạm vi mười mét nhưng ngay lúc này lại thu hút ánh mắt của mọi người, ko ai có thể giãy dụa, giống như tâm thần đã hoá thành một sinh vật ở trong thế giới kia.
Cùng lúc đó, ở một nơi xa trong hư không, mấy thân ảnh đang ngồi xếp bằng cũng khiếp sợ khi nhìn thấy một cảnh này.
"Thật là một thiên phú khủng khiếp. Có lẽ nào Yêu tộc thật sự muốn quật khởi sao?" Một vị lão giả kinh hô, khí tức toàn thân rung chuyển chứng minh cho nội tâm bất an của lão.
"Thiên phú này, ko biết đã bao năm Nhân tộc chưa có hậu duệ nào có rồi. Ko ngờ rằng hôm nay lại xuất hiện, mà lại xuất hiện trên Yêu tộc, để y đến đây thị uy với chúng ta. Nếu ko thể chèn ép, số mệnh Nhân tộc Vô Tận Sơn Mạch ta tất nhiên sẽ tất nhiên sẽ tổn hại." Một lão giả tóc bạc khác thở dài.
"Không có biện pháp nào! Sở Bình Thiên đi mất, bọn tiểu tử đời thứ hai* Liễu gia thì cũng ko ít gì, Thiết Tỏa Hoành Giang này là do chúng ta gọi về, còn có Lãnh Băng Tâm. Vì vậy dù cho kết quả như thế nào thì chúng ta cũng ko thể quấy nhiễu được." Lão giả vị thứ ba tâm tình sa sút nói.
*KìNgộ: ý nói đến nhóm người Liễu Chiến.
"Ai, Tam công tử Yêu tộc này cũng chỉ xếp thứ ba, thật ko biết..."
...
Thế giới Man Hoang cuồn cuộn kia càng ngày càng ngưng thực, mà Yêu công tử thì cũng đã hiện ra bản thể, thì ra là một Kim Hống!
Kim Hống cao đến năm trượng, bộ lông vàng óng ánh, một cái miệng đầy răng nhọn, uy phong lẫm lẫm.
Chỉ là, qua giây lát, vốn một Kim Hống to lớn uy thế đã trở nên uể oải, da đã nhăn và bộ lông cũng mất đi ánh sáng bóng, khí tức màu vàng cũng giảm bớt. Thậm chí ngay cả khí thế hung ác trong mắt cũng trở nên ảm đạm hơn.
Y thi triển thần thông này, độ tiêu hao thật sự quá lớn, thật là nằm ngoài sức tượng tượng!
Trời sinh Nhân tộc cũng ko hề có thiên phú cho nên Nhân tộc chỉ có thể tu luyện pháp thuật nhưng Yêu tộc bọn họ lại khác, trời sinh bọn họ đã có một phần đại thần thông Tiên Thiên, ở trên Tiên Thiên thì sẽ mạnh hơn Nhân tộc. Nói cách khác, Nhân tộc thì phải tu pháp thuật, còn Yêu tộc thì ra đời đã biết pháp thuật.
Nhưng hiển nhiên Yêu công tử này đã thức tỉnh thiên phú thần thông không phải loại đơn giản, thậm chí nó thần bí vượt sức tưởng tượng. Tuy rằng diễn hoá ra chỉ một ít bộ phận mà thôi nhưng cũng đã có thần uy ngập trời.
Thần sắc Thiết Hoành Giang ngưng trọng, sau lưng y cũng ngưng tụ ra một vùng hắc vụ mông lung, tĩnh mịch khiến người ta sợ hãi. Từng cái xích sắt thò ra từ trong hắc vụ đó, tất cả có bảy cái. Trong đó có ba cái đầu đã hoàn toàn ngưng thực, nhưng cũng ko giống thực tế lắm, bốn cái sau thì vẫn còn hư ảo.
Nhất là một cái sau cùng, ảm đạm gần như ko thể nhìn thấy, chỉ có chút hình dáng màu đen.
Keng!
Cái xích sắt dài hơn mười trượng vung vẩy trong hư ko, giương nanh múa vuốt. Và chỉ trong nháy mắt, bảy cái dây xích dài bỗng đâm vào hư không, xuất hiện bên trong Mãng Hoang thế giới.
Pháp thuật và thần thông giao tranh, uy năng vô biên. Chỉ trong nháy mắt sau, một đạo cường quang mạnh mẽ xuất hiện một cách dữ dội, buộc người khác phải nhắm mắt.
Phần đông tu giả ko tự chủ được mà nhao nhao nhắm mắt lại, đợi đến khi họ mở mắt ra thì tất cả mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, nhìn tình cảnh trước mắt mà sợ hãi.
Nước trong Thiên Trì vốn dĩ có phạm vi vài trăm mét nhưng giờ tất cả đã lơ lửng trên ko trung. Nước trong Thiên Trì giống như mất đi trọng lực, từng giọt nước không chỗ dừng chân, nước hoá thành các loại hình dạng lơ lửng trong không trung, giống như một cái gương được đặt trong hư không.
Hiện tại đã chạng vạng tối, ánh trời chiều xuyên qua màn nước bị phân giải ra vô số màu sắc khác nhau, như mộng như ảo, xinh đẹp thoát tục.
Ầm ầm!
Một khắc sau, nước hồ đảo ngược dòng, nước chảy cuồn cuộn lao đến tấn công, toàn bộ Thiên Trì Sơn giống như bị rung chuyển đến sắp nổ tung, rất nhiều tu giả thậm chí còn đứng ko vững như trước.
Dời núi lấp biển, ngăn sông chặn nước thì hai người họ còn chưa làm được, nhưng dù thế nào thì cảnh tượng tráng lệ như vậy cũng có vài phần hàm súc thú vị. Một kích này của hai người bọn họ đã vượt qua cảnh giới Thiên Môn, chạm tới cánh cửa Đạp hư.
Khục khục, khục khục. . .
Bên trong dòng nước chảy, một tiếng ho kịch liệt vang lên, sau đó là một vòi máu tươi rất nhanh đã khuếch tán ra bức tường nước, như một đoá hoa sen máu mở rộ.
"Tốt, tốt. Ko ngờ ngươi đã tu luyện đến trình độ như vậy." Một tiếng nói chật vật vang lên.
Ngay thời khắc quan trọng này, bảy cái dây xích dài ko địch lại, cứ nghĩ rằng mọi chuyện sẽ hết nhưng ko ngờ có thêm một sợi dây thứ tám lao ra từ trong hắc vụ, rồi nó phá vỡ Mãn Hoang thế giới dễ như trở bàn tay. Những nơi nó đi qua thì ảo cảnh liền tan thành mây khói, giống như chưa từng phát sinh.
Yêu công tử khôi phục lại nguyên hình, cả người đã suy yếu đến cực hạn, đứng thẳng cũng rất miễn cưỡng. Nhất là khoé miệng của y có một dòng máu đỏ thẫm chảy ra, chứng tỏ y đã bị trọng thương.
"Đáng tiếc!"
Phía bên kia, Thiết Hoành Giang phát ra tiếng thở dài, rồi sau đó toàn thân y bỗng xuất hiện vô số lổ lớn nhỏ, máu tươi bay từ trong đó ra, chỉ trong chớp mắt đã nhuộm Thiết Hoành Giang thành một huyết nhân. Xem ra, hai người đều đã lưỡng bại câu thương.
Trong nhất thời, bầu ko khí yên tĩnh hoàn toàn, ko ai nghĩ tới một kết cục như vậy.
Tuy Thiết Hoành Giang mạnh mẽ, truyền thừa đạo thống Thánh nhân bác đại tinh thâm nhưng bản thể Yêu công tử này lại là một hung vật Thượng Cổ, hơn nữa thần thông của Yêu công tử này cũng ko giống bình thường, và tu vi cũng ngang nhau. Vì vậy, cuối cùng hai người lại đánh nhau đến trình trạng này cũng ko có gì đáng trách.
Chỉ là rốt cuộc người nào sẽ ngã xuống sau thì ko ai biết được. Mọi người đều chỉ biết hai mặt mà nhìn nhau!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.