Chương trước
Chương sau
Màn đêm đã buông xuống, sao giăng đầy trời, phía sau là sông tinh khí ba nghìn trượng, phía trước là cỏ cây vô tận, thân ở ngọn núi nhỏ này, hắn cảm thấy mình thật là nhỏ bé.
"Này, tiểu sư đệ đã nhìn thấy Đại sư huynh chưa?" Ngay khi Cơ Trường Không đang đắm chìm trong mộng cảnh thì đột nhiên có tiếng nói truyền đến. Nếu như là người khác thì chắc chắn đã giật mình rồi, còn hắn thì đã sớm quen với tiếng nói này rồi.
Vị Nhị sư huynh này tên là Dạ Ám*. Nghe nói cái tên này chính là từ bản thân huynh ấy mà ra, chính là dựa vào tính cách mà có cái tên này.
DG: nghĩa là đêm tối.-KìNgộ
Nhưng mà hắn lại ko nhìn ra được cái tên này và tính cách có liên can gì với nhau. Có thể nói là hoàn toàn trái ngược cũng ko quá đáng vì vị sư huynh này ko có chút âm u vắng lặng như buổi đêm mà ngược lại, chỉ có bát nháo và lải nhãi luôn miệng.
Việc đùa dai là chuyện thường ngày, đôi khi làm ra một vài chuyện ko hiểu nổi cũng là chuyện bình thường. Mặc dù chỉ trôi qua chưa đến một buổi nhưng hắn đã rõ ràng rành mạch tính cách của vị Nhị sư huynh này.
Nhận xét của hắn đối với vị sư huynh này chính là bị thần kinh lại còn thêm cái khờ dại.
"Đại sư huynh sao? Đệ chưa thấy qua." Cơ Trường Không nhún nhún vai, cũng không quay đầu lại nói.
"Cắt. Thật sự là không thú vị." Ám Dạ sờ lên cái mũi của mình, biểu hiện vẻ bất mãn vì Cơ Trường Không không có phản ứng quá khích.
"Đúng rồi. Huynh nói Đại sư huynh rất thú vị, rốt cuộc là như thế nào?" Bỗng nhiên Cơ Trường Không hiếu kỳ nói.
"Chuyện nào sao? Ừm... Trước đây ko lâu, lão bất tử đã lừa gạt được từ tay của Đại trưởng lão Trấn Ma tông một chum rượu Bách thảo. Nếu ngươi đồng ý đến chỗ của lão bất tử lấy về đây chum rượu kia thì ta sẽ nói cho ngươi biết." Trên gương mặt bất cần đời của Nhị sư huynh Ám Dạ hiện ra vẻ giảo hoạt rồi biến mất ngay lập tức.
"Được rồi. Dù sao biết hay ko cũng chẳng sao, sau này nhìn thấy sẽ biết thôi." Cơ Trường Không thản nhiên nói, không nhúc nhích chút nào, rất giống ý cảnh từng xảy ra, hồng thủy ngập trời thì ta vẫn đứng lù lù bất động.
"Cái này. . ." Ám Dạ vô kế khả thi*. Năng lực thích ứng của Cơ Trường Không vượt quá sức tưởng tượng. Chỉ là nửa ngày thôi mà đã hoàn toàn quen với tính cách của hắn. Cho nên cái chuyện này ko thể lừa gạt được hắn nữa.
Nhưng mà Cơ Trường Không cũng chỉ vì đáp trả Ám Dạ, để lừa gạt gia hỏa này mà thôi. Thật ra thì hắn cũng rất tò mò vị Đại sư huynh này.
Nghe nói vị Đại sư huynh này thuộc lớp người trẻ tuổi đỉnh phong, thiên hạ đều biết. Thậm chí đã từng đại chiến với Hoàng Thiên Kiêu, bất phân thắng bại. Đối với nhân vật như vậy, từ tận đáy lòng, Cơ Trường Không rất là hiếu kỳ.
Dù sao thì người thuộc thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong có thể chiến một trận với Hoàng Thiên Kiêu như vậy cũng rất là kinh người rồi.
Đã từng tận mắt thấy sự khủng bố của Hoàng Thiên Kiêu nên hắn lại càng tò mò vị Đại sư huynh này hơn. Nhưng chỉ cần nhìn cái bộ dạng của vị Nhị sư huynh Ám Dạ này thì chắc vị Đại sư huynh cũng ko hơn là bao. Dù vậy hắn vẫn có chút chờ mong!
"Đi đi, đi nhìn một chút với ta." Ám Dạ nhấc vai Cơ Trường Không lên.
Sườn núi cũng không lớn lắm. Tu vi của Ám Dạ đã đạt đến Thiên Môn cảnh giới nên đã có thể xuất ra thần lực. Tuy ko quá mạnh nhưng trong phạm vi trăm mét ko có cái gì có thể qua mắt hắn.
Mất gần nửa nén hương, Ám Dạ và Cơ Trường Không đã tìm được nhân vật truyền kì trong lòng.
"Cái này... Đây là Đại sư huynh?" Cơ Trường Không chỉ tay vào con ma men nói.
"Đúng rồi." Ám Dạ bày ra bộ dáng ko thể nào lầm được.
"Nhưng mà, nhưng mà sao lại như vậy..." Cơ Trường Không không biết nên nói như thế nào mới tốt. Hắn ko thể nào tưởng tượng được.
Người trước mặt sau mèm nằm trên cỏ, nước bọt chảy ướt cả một vũng, quần áo thì lôi thôi. Cái người này chính là vị Đại sư huynh truyền kì kia sao?
Người lôi thôi, nhếc nhác trước mắt tuyệt đối thích hợp để mang đi so sánh với sư phụ, xem ai hơn ai. Hai người đều có đầu tóc lộn xộn, áo quần rách rưới, thân hình gầy gò... Nếu như có khác nhau thì cũng chỉ có cái hồ lô rượu cực lớn kia thôi.
Cơ Trường Không đoán chừng, cái hồ lô này cũng ko phải là dạng pháp khí có ko gian lớn bên trong. Nhưng chỉ sợ nó cũng có thể chứa được mười cân rượu, một tay ko thể nào bắt được.

"Đi thôi, mang Đại sư huynh của ngươi trở về ăn cơm chiều." Ám Dạ không để ý Cơ Trường Không đang bày ra bộ dạng dở khóc dở cười. Với Cơ Trường Không mà nói thì cái người có bộ dạng kia chỉ quan trọng hơn khách phương xa một chút mà thôi. Tất nhiên nếu như Cơ Trường Không ko nhìn thấy cái bãi nước bọt oanh liệt kia thì hắn đã nghĩ khác.
Cơ Trường Không triệt để chết lặng. Kỳ vọng duy nhất cũng đã tan vỡ.
Sư phụ hiếm thấy, đồ đệ cũng hiếm có. Tóm lại bản thân mình cứ mong đây ko phải là sự thật nhưng bây giờ thì chắc chắn đã thật sự bị lừa rồi, đây chính là sự thật phũ phàng.
Sự phụ thì ra vẻ đạo mạo, trang nghiêm nhưng kỳ thật rất hèn mọn, bỉ ổi, ko thích chịu trách nhiệm, lại còn ưa tiện nghi nhỏ. Mà có hai đồ đệ thì một người là quỷ rượu lôi thôi, nhếch nhác; một người thì lắm mồm mà lười nhác.
Tất nhiên hắn chỉ theo bản năng mà có cái nhìn thế thôi. Hắn hoàn toàn ko có ý thức được việc hắn chỉ dựa vào thân thể mà có thể chống lại Khai Mạch lục trọng là chuyện nghịch thiên cỡ nào.
Tóm lại chỉ một câu thôi, bốn thầy trò đều hiếm thấy!
. . .
Mặc dù ko còn ôm hy vọng với cái sự kiện đón gió mới vào bữa tối nhưng khi nhìn thấy, Cơ Trường Không vẫn bị kinh ngạc.
Cái này mà là bữa tối đây sao? Mặc kệ những người khác tin hay không, riêng hắn thì hắn ko tin đấy.
Trong căn nhà tranh sụp xệ có cái bàn không thể hư thêm chỗ nào được nữa. Trên cái bàn ấy có hai cái bát bể đang đựng hai con gà. Còn lại chỉ còn lại có một cái bàn tay lớn đang cầm cái bình rượu.
Nếu nói là bữa tối thì không bằng nói đây chính là... Hắn cũng ko biết nói làm sao nữa.
"Lão bất tử này. Có phải ngươi đã ăn vụng hay ko?" Cơ Trường Không vẫn còn đang bàng hoàng thì Nhị sư huynh Ám Dạ đã nổi đoá, chỉ vào cái chỗ đáng nhẽ có sự hiện diện của phao câu gà nhưng bây giờ nó đã biến mất. Nhìn bộ dạng tức sùi bọt mép của Nhị sư huynh, người ngoài nhìn vào chắc còn tưởng có ai đó trộm mất lão bà của Nhị sư huynh.
"Ta không có ăn vụng. Dù sao thì bây giờ cũng đã ko còn nên thôi bỏ qua. Lão nhân gia ta còn muốn hỏi ngươi, cánh gà đã đi đâu mất rồi?" Lão gia hỏa tỉnh bơ trả lời. Cái tay đầy mỡ cọ cọ lên cái áo bào, ngoan cố cãi lại dù cái cổ đang đỏ bừng, có dấu hiệu lan sang toàn mặt.
"Cái đùi gà vì cớ gì lại chỉ còn có hai cái..."
"Nói nhảm, đùi gà tính là cái gì. Hai cái cổ gà vẫn còn đây."
. . .
Cơ Trường Không mang Đại sư huynh đang say như chết để lên cái gường chỉ còn lại ba cái chân, ko dám đối diện với hai người kia.
Bữa tối kiểu gì mà nguyên 2 con gà chỉ còn lại cái khung xương cùng với 1 ít da còn sót lại?
Ko còn hy vọng vào bữa tối, hắn cũng chẳng còn hứng ăn. Bây giờ hắn chỉ muốn tu luyện thôi.
Hắn đã xem qua quyển sách nhỏ đầy mỡ kia một chút. Nội dung đúng là cách tu hành Khai Mạch cảnh giới, rất cổ xưa và cũng rất mơ hồ nhưng đồng thời cũng rất cường đại, ít nhất với hắn là như vậy. Hơn nữa, trong lúc vô tình Ám Dạ cũng đã từng nói qua, rồi bày ra cái bộ dạng hối hận vì đã trót lỡ miệng.
Đối với hắn, tuy hắn ko thể hiện ra cái bộ dạng bi thương gì, cũng ko có bày ra cái dáng vẻ cam chịu nhưng tất cả cũng ko thể nói lên rằng hắn ko có ý muốn báo thù.
Hắn cố chấp vượt ra sự tưởng tượng của người khác. Vì báo thù hắn có thể ko tiếc thứ gì.
Nhưng tâm tính hắn cũng ko tệ, mọi mặt trái của tâm tình đều được hắn che đậy ở chỗ sâu nhất, chỉ thể hiện những điều bình thường ra ngoài. Cùng lắm thì hắn chỉ hơi để lộ ra ham muốn truy cầu lực lượng một ít mà thôi.
Nhị sư huynh vốn dĩ đang hùng hổ thẩm vấn nhưng vừa nghe hai con gà này chính là từ trong ổ ấp trứng bay lên ngự trên bàn này thì lập tức gào khóc. Nhị sư huynh ôm hai con gà giống như ôm lão bà của mình vậy, đau khổ đến chết đi sống lại.
"Huynh đệ a... Ngươi chết thật thảm. Đệ đệ sẽ báo thù cho ngươi, ô ô. . ."
"Đại ca, nhị ca. Đệ đệ đến giúp ngươi giải toả đây. Các ngươi tới khi dễ ta đi, đánh ta đi, đạp ta đi..."
"Ta liều mạng với ngươi, đại ca. . ."
Nói chung, Nhị sư huynh gào khóc thảm thiết một trận, đủ loại không thể tưởng tượng nổi, từ cái bộ dạng bị người khác muốn xem trọng cũng ko được mà bây giờ đã tăng cấp bậc lên, thành cái bộ dạng ko thể tả được luôn rồi!
Vốn dĩ Cơ Trường Không còn muốn bước lên an ủi Nhị sư huynh của mình một chút nhưng hắn chưa kịp làm thì cái vị Đại sư huynh say như chết kia lại như phát hiện ra điều gì, từ trên giường nhảy dựng lên rồi dùng tay nắm lấy cái bình rượu.
Động tác rất chi là nhanh nhẹn, hành động rất chi là chuẩn xác, đâu có vẻ là đang say!
"Để lại cho tiểu sư đệ mới của ngươi một chút." Ngay thời khác ngàn cân treo sợi tóc, Ám Dạ sư huynh đang mặt mày ủ rủ, nổi điên nhìn lão đạo sĩ thì cuối cùng phản ứng kịp, lập tức quát to một tiếng.
"A, tiểu sư đệ mới tới, A..." Đại sư huynh mắt say lờ đờ, mông lung nhu hoà tiện tay vạch ra một cái. Bình rượu lớn chừng quả đấm liền bị đứt đôi, giống như có thần binh lợi khí xẹt qua, cũng ko có một giọt rượu nào bắn ra. Thậm chí ngay cả mùi thơm cũng không có bay ra tí nào.
Vị Đại sư huynh vẫn chỉ tiện tay vung lên, một nửa mình rượu liền rơi vào tay Cơ Trường Không, nửa còn lại thì tự mình uống sạch.
"Phụ thân, mẹ. Ta nhớ các ngươi..."
"Muội muội ngươi ở chỗ nào. . ."
. . .
Cơ Trường Không triệt để phát điên rồi. Chỉ trong một cái căn nhà tranh nhỏ xíu mà một người thì tự bị rối loạn đến phát điên, một người là sâu rượu, một người thì bị thần kinh, còn một lão bất tử già mà ko đàng hoàng. Thời gian sao ko trôi qua nhanh nhanh chút đi.
Dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi căn nhà tranh, mắt không thấy thì tâm tâm sẽ không. Cơ Trường Không thậm chí ngay cả cầm nửa bình rượu cũng ko cầm, hắn chỉ nhắm vào khu rừng rậm nguyên thủy ở đằng trước mà lao tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.