Tống Hiểu Đình cảm giác mình đang trôi nổi trong biển băng và lửa, thân thể lúc lạnh lúc nóng kèm theo nỗi đau đớn kịch liệt giống như có một con dã thú khổng lồ muốn nhấn chìm cô xuống. Có tiếng người ồn ào khắp nơi, nhưng cô không thể di chuyển, càng không thể tỉnh lại.
Đến lúc Tống Hiểu Đình tỉnh lại đã là một tuần sau, cô nằm trên giường bệnh, ánh trăng chiếu vào nơi cửa sổ sát đất, ánh sáng lờ mờ gần như không nhìn thấy rõ mọi thứ trong căn phòng.
Đây là phòng ngủ chính ở biệt thự tư nhân của Tống Duẫn Thành. Cô từng đến đây hai lần, đều là lúc Tống Duẫn Thành bị bọn bắt cóc đánh gãy tay. Nhưng tại sao cô lại ở trong phòng ngủ của hắn?.
“Khụ, khụ...” Cả căn phòng không bật đèn tràn ngập mùi khói thuốc lá gay gắt, khiến Tống Hiểu Đình ho sặc sụa.
“Cô tỉnh thật đúng lúc, chậm thêm mấy tiếng, tôi liền rút ống dưỡng khí của Hà Tĩnh Di ra”. Thanh âm trầm thấp của Tống Duẫn Thành đột ngột vang lên.
Tống Hiểu Đình giật mình, nghiêng đầu nhìn sang. Tống Duẫn Thành đang ngồi trên chiếc sô pha mềm mại ở góc phòng, dưới ánh trăng lờ mờ không nhìn rõ vẻ mặt, ngón tay phải kẹp một điếu thuốc lá, ngọn lửa đỏ rực trong bóng đêm lúc tối lúc sáng. Chiếc gạt tàn pha lê gần chân hắn đã đầy tàn thuốc từ bao giờ.
Cơ thể Tống Hiểu Đình vẫn còn nóng bừng, nhưng đột nhiên cô phát hiện cơ thể ở dưới lớp chăn của mình trần như nhộng. Cô kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-uyen/2798172/chuong-2-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.