Trong phòng cấp cứu của bệnh viện, sau khi được cầm máu, gây mê, khâu vết thương và truyền nước. Tống Hiểu Đình nằm trên giường giống như một con rối để mặc bác sĩ xử lý vết thương.
Lúc Tống Duẫn Thành lái xe đến, vết thương của Tống Hiểu Đình đã được băng bó xong, và đang được tiêm thuốc kháng viêm.
“Theo tôi đến Hứa gia nhận lỗi” Thanh âm Tống Duẫn Thành vô cảm không mang theo bất cứ cảm xúc, tiến lên rút kim tiêm còn đang truyền dịch ra, máu tươi theo lỗ kim trên mu bàn tay của cô đột ngột chảy ra.
Tống Hiểu Đình cuối đầu nhìn máu trên mu bàn tay chảy càng lúc càng nhiều, trái tim thắt lại, hắn không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi tại sao đầu lại bị thương.
Cô y tá nhỏ trong phòng cấp cứu thật sự nhìn không nổi nữa, tới lau sạch bàn tay đầy máu của Tống Hiểu Đình sau khi băng bó lại, quay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt liếc nhìn Tống Duẫn Thành mặt lạnh một cái.
Tống Duẫn Thành nhìn đồng hồ trên tay, vẻ mặt cực kì không kiên nhẫn nói: “Muốn tôi bế cô đi sao?”.
Tống Hiểu Đình không nói tiếng nào đứng lên, chắc hẳn là do mất máu quá nhiều nên hiện tại cô cảm thấy rất choáng váng, cô cắn răng đi theo sau lưng Tống Duẫn Thành ra bãi đậu xe.
Tống Duẫn Thành trầm mặc lái xe, Tống Hiểu Đình ngồi ở ghế phụ bắt đầu phát ngốc.
Khi ở giao lộ chờ đèn đỏ, Tống Hiểu Đình quay đầu nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-uyen/2798168/chuong-3-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.