Nghĩ ngợi vu vơ một lúc, Nhật Hạ mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Cô đưa mắt thưởng thức cảnh đêm Hạ Long. Cả dãy đường bên phải là một chuỗi những nhà hàng, hầu hết là nhà hàng hải sản và các quán nước. Những hàng cây xanh xanh buổi chiều cô thấy giờ đã được lên đèn, chúng đều được quấn dây đèn led xung quanh thân với sắc vàng rực rỡ, hệt như có ánh sao đọng lại trên lá.
____________________________
Sau khi trả đoàn khách kia về nơi ở, tài xế xe điện mới đưa Nhật Hạ về lại chung cư. Bước vào sảnh, cô để ý thấy một đoàn học sinh tập trung đông đúc bên dưới, có lẽ các đội tuyển tại Thái Bình cũng chuẩn bị đi ăn. Cô lén lút đi đến thang máy, hai tay che mặt, nếu để họ thấy mấy vết phát ban thì sẽ gây sự chú ý mất, và Nhật Hạ lại không thích trở thành chủ đề để người khác bàn tán.
Bước vào thang máy, cô bỗng cảm thấy như có ai đó gọi tên mình. Cô định quay người lại nhìn nhưng cửa thang máy đã đóng lại rồi di chuyển lên tầng trên. Nhật Hạ thầm nghĩ có lẽ cô đã nghe nhầm, không thể có việc cô lại gặp người quen ở Hạ Long được.
Về đến phòng, Nhật Hạ thả mình xuống giường, vùi đầu vào lớp chăn rồi mệt mỏi ngủ thiếp đi. Có lẽ do cơn say xe từ chiều cộng thêm dị ứng đồ ăn nên Nhật Hạ ngủ một mạch đến sáng hôm sau. Cô mơ màng mở mắt dậy vào lúc sáu giờ sáng. Tiếng ồn của máy sấy tóc đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tu-mua-ha/3595857/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.