Chương trước
Chương sau


Bóng dáng kia càng đến gần, Nhật Hạ mới nhận ra, đó là anh Tú vừa nãy đã mời cô xuống chơi, chỉ tiếc là cô lại không chơi được. Anh từ từ đi đến gần bên ghế đá, hỏi:

"Sao ngồi đây? Em không chơi à?"

"À, tại em không biết chơi ma sói anh ạ."

"Thế để anh bảo mọi người đổi trò khác nhé?"

"Dạ thôi anh ạ, đợi mọi người chơi xong trò này thì em vào chơi cũng được. Mọi người đang chơi dở chắc cũng không muốn đổi trò đâu."

Nhật Hạ nhanh chóng từ chối, cô không muốn làm gián đoạn trò chơi giữa chừng như thế, dù sao thì mọi người vẫn đang chơi rất vui vẻ. Tú nhìn Hạ một lúc rồi nói:

"Thật ra anh cũng không biết chơi trò này. Hay mình tìm cái khác để chơi đi."

"Được hả anh, em chỉ biết chơi Tiến lên với Uno thôi. Mà có hai người thì không chơi Uno được rồi."

"Vậy chơi Tiến lên, anh cũng có mang bộ bài."

Vừa mới nãy, Nhật Hạ còn cảm thấy thật đáng tiếc khi không biết chơi ma sói, bây giờ cô lại nghĩ rằng, không biết chơi cũng là một điều tốt đấy chứ. Cô và anh ngồi chơi trên chiếc ghế đá. Tuy rằng được chơi cùng trai đẹp thì thích thật đấy, nhưng không khí gượng gạo quá. Cô muốn tìm chủ đề gì đó để bắt chuyện. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô cũng hỏi:

" Sao tự dưng các anh lại tổ chức trò chơi vậy ạ?"

"À, tại bọn anh thấy dạo này các đội tuyển căng thẳng quá, mà bọn anh cũng thế, có lẽ do kì thi sắp đến rồi. Vậy nên là, bọn anh muốn làm gì đó giúp khuây khỏa đầu óc."

Nhật Hạ bất ngờ, thì ra anh cũng có suy nghĩ giống mình.

"Đúng rồi, dạo này lớp học bí bách quá. Em sắp không chịu nổi luôn rồi."

Anh nhìn Hạ rồi cười nhẹ, hỏi:

"À, em tên gì ấy nhỉ?"

"Em tên Hạ, Trần Nhật Hạ."

"Nhật Hạ. OK, anh nhớ rồi."

Tim Hạ đột nhiên đập nhanh, khuôn mặt trở nên nóng bừng. Dù đang là giữa hè, tiết trời có oi bức thật nhưng không khí ban đêm vẫn khá dễ chịu. Tại sao đột nhiên cô cảm thấy nóng vậy nhỉ? Cô nhanh chóng hỏi lại anh:

"Còn anh tên gì ạ?" - Hỏi thế thôi, chứ cô sớm đã biết tên anh rồi.

"Anh là Hoàng Anh Tú."

Hoàng Anh Tú, nghĩa là tuấn tú và tinh anh, nhưng cũng mang nghĩa là một vì sao sáng. Quả thực rất hợp với anh, người con trai tỏa sáng dịu dàng như vì sao trên bầu trời đêm ấy.

Đêm tháng 7, ở một thành phố nhỏ không khói bụi, sao trời hiện lên lấp lánh. Dưới tán hoa sữa trước sân ký túc, tiếng ve kêu nỉ non trong đêm hoà lẫn cùng tiếng hò reo của đám học sinh thích thú với trò chơi, có hai người lặng lẽ ngồi ở ghế đá, cùng nhau trò chuyện.

Tưởng chừng như mùa hè đã kết thúc, nhưng vào cái đêm tháng 7 ấy, Hạ bắt đầu cảm nhận được cái không khí của mùa hè đang quay trở lại. Và mùa hè còn mang theo một cậu trai đến cùng. Cậu con trai có dáng người cao lớn, giọng nói trầm ấm và sự ôn hoà, đã đến và kéo cô ra khỏi cái bí bách mà cô luôn phải chịu đựng. Nhật Hạ biết rằng, đó sẽ là một hồi ức khó quên trong suốt ba năm thanh xuân của cô.

__________________________________________

"2/7/2021,

Có lẽ mình đã phát hiện ra một ngôi sao, không phải đến từ bầu trời, mà ở ngay cạnh bên mình. Ngôi sao tỏa sáng rực rỡ như sao Thiên Lang đêm hè, luôn khiến người khác không kìm được mà ngắm nhìn.

Tên anh là Hoàng Anh Tú, còn mình là Trần Nhật Hạ. Anh nhớ tên mình rồi."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.