Thấy biểu cảm thất vọng của Lâm Nghiên Hy, huyết áp A Lãng liền tăng lên, thật lòng lo lắng trường hợp không mong nhất lại xảy ra. Cậu ngập ngừng tiến đến gần Lâm Nghiên Hy, nghiêm túc hỏi: “Em... thấy ông chủ, em không vui sao?”
Sắc mặt không nóng không lạnh của Lâm Nghiên Hy vẫn giữ nguyên, cô thu tầm mắt khỏi người đàn ông vẫn đang đứng đối diện kia, khẽ lắc đầu phủ nhận: “Anh ấy không phải Lục Nghị.”
“Hả?” A Lãng bất giác thốt lên ngỡ ngàng, trong giọng nói vô tình để lọt ra ý cười: “Không phải là anh ấy thì là ai chứ?”
“Anh ấy, là Hàn Mạt.”
A Lãng quay ngược đầu nhìn một cái rồi lại nhíu mày hỏi Lâm Nghiên Hy: “Ý em là Hàn Mạt mới là ân nhân của em? Anh ấy có vết sẹo kìa.”
Lâm Nghiên Hy lại lắc đầu, trong ánh mắt nhìn A Lãng ngập tràn hy vọng, nét mặt lại ẩn hiện sự tự tin: “Anh ấy chắc chắn không phải là Lục Nghị, bởi vì em cảm nhận được ngay cả khi không nhìn thấy, ánh mắt của anh ấy dành cho em rất dịu dàng, một chút cũng không xa cách như vậy.”
Biểu cảm ngạc nhiên của A Lãng dần chuyển sang rạng rỡ, biểu tình vô cùng thán phục Lâm Nghiên Hy.
Không gian chợt chìm trong yên tĩnh, tiếng bước chân vững chãi gõ trên sàn gạch men trắng bóng loáng, Lâm Nghiên Hy hơi ngẩn người vì căng thẳng, chăm chú lắng nghe động tĩnh phát ra, cả đầu cũng không tự chủ chầm chậm xoay qua.
Đôi chân dài thẳng tắp trong ống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trong-tinh-ngot-ngao-chiem-huu/3035785/chuong-35.html