Buổi sáng hôm sau, Hàn Mạt đưa A Lãng ra sân bay rồi đến sòng bạc làm việc. Hôm qua vì tức Kiều Lục Nghị "chia uyên rẽ thúy" mà Hàn Mạt cả đêm không ngủ được.
Trái ngược với Hàn Mạt, A Lãng với chuyến đi lần này vô cùng hứng thú, vừa có thể đi biển đổi gió, lại không bị anh "dằn vặt" mỗi đêm.
Kiều Lục Nghị chuyển về làm việc tại nhà để chủ yếu tập trung chăm sóc Lâm Nghiên Hy, thế nên đi ra đi vào đều nhìn thấy mặt nhau.
Những ngày đầu được bên nhau hai mươi bốn trên hai mươi bốn, tâm tình Lâm Nghiên Hy tốt lên không ít, nhưng sang đến ngày thứ bảy cảm xúc nhiệt tình không rõ theo đường nào bay mất.
Trời sáng hửng nắng, bầu không khí dịu nhẹ thoải mái, Lâm Nghiên Hy cùng Tuệ Mẫn định ra vườn hít thở khí trời một chút. Nào ngờ, vừa bước ra hình ảnh Kiều Lục Nghị ngồi ở bàn trà trong vườn làm việc đập thẳng vào mắt Lâm Nghiên Hy, cảnh đẹp xung quanh hoàn toàn bị anh làm lu mờ.
Đưa Lâm Nghiên Hy đến gần chỗ Kiều Lục Nghị, Tuệ Mẫn nhanh chân lùi ra xa nhìn trộm trong ngưỡng mộ.
Kiều Lục Nghị vừa thấy Lâm Nghiên Hy đã vươn tay nắm lấy tay cô đỡ, thuận thế kéo cô ngồi lên chân mình.
Dưới ánh nắng len lỏi qua những tán cây lớn chiếu xuống những tia sáng nhỏ, gương mặt Kiều Lục Nghị tăng thêm vài phần ấm áp.
Trong khi Kiều Lục Nghị đang hưởng thụ niềm vui, nhìn sang mặt Lâm Nghiên Hy liền bắt gặp biểu cảm hết sức miễn cưỡng của cô. Anh thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi: "Biểu tình em thế kia là ý gì?"
Nét mặt Lâm Nghiên Hy hơi nhăn lại, cười khổ nói nhỏ: "Anh không định đến sòng bạc à?"
"Không, anh ở nhà chăm sóc em."
Lâm Nghiên Hy gật gù trong vô thức, nụ cười trên môi không có chút nào gọi là tự nguyện.
Cô không nói gì nữa, chỉ yên lặng quan sát khuôn mặt điển trai ngay gần sát. Cô vô thức đưa ngón cái miết nhẹ trên vết sẹo dưới mắt anh, không hiểu vì sao lại thấy nó rất đẹp, nằm trên gương mặt anh càng bộc lộ được ưu điểm riêng là tăng cho anh thêm khí chất nghiêm nghị.
Thấy ánh mắt Lâm Nghiên Hy dừng ở vết sẹo dưới mắt mình, Kiều Lục Nghị liền lân la dò hỏi: "Em nghĩ gì vậy?"
Hai khóe môi Lâm Nghiên Hy từ từ cong lên, tâm mắt vẫn giữ yên không dời, thành thật đáp: "Em đang nghĩ, hình như em yêu vết sẹo này trước khi yêu anh..."
Kiều Lục Nghị: "..."
Lâm Nghiên Hy lúc này mới dời mắt nhìn thẳng vào mắt anh, nhẹ nhàng tiếp lời: "Thật ra dù có vết sẹo anh vẫn rất đẹp trai, nhưng ngày nào cũng nhìn mặt có hơi... chán."
Biểu cảm Kiều Lục Nghị như đang cố cam chịu hiện thực phũ phàng, câu trước Lâm Nghiên Hy nói yêu vết sẹo trên mặt anh trước cả anh, câu sau lại chê nhìn anh riết đã chán. Lòng dạ phụ nữ đúng thật là rất khó đoán.
Lâm Nghiên Hy nghĩ mãi cũng không thông, cô khẽ vỗ nhẹ vai anh, hỏi nhỏ: "Ông xã, em nhớ lúc trước anh đâu bám người như vậy? Bây giờ em đi đâu cũng thấy mặt anh."
Đáp lại, Kiều Lục Nghị nhếch một bên môi, nhàn nhạt trả lời: "Kẻ thứ ba xuất hiện cũng không có cơ hội độc chiếm riêng em."
Giọng điệu cùng hành động của Kiều Lục Nghị ngày càng lộ liễu, Lâm Nghiên Hy cũng đành bó tay chịu trận. Cô khẽ thở dài một hơi bất đắc dĩ, vỗ nhè nhẹ lên vai anh: "Ông xã, bệnh chiếm hữu của anh hình như nặng hơn rồi."
Kiều Lục Nghị vòng tay ôm ngang người cô, tỏ ra bất lực đáp: "Bà xã, anh bị bệnh chiếm hữu di truyền không có phương pháp chữa trị, chỉ có thể phòng bệnh tái phát thôi, em hiểu cho anh mà, đúng không?"
Lâm Nghiên Hy nghiêm túc lắc đầu cự tuyệt: "Không muốn hiểu."
Kiều Lục Nghị: "..."
Trêu được Kiều Lục Nghị, Lâm Nghiên Hy không khách khí phì cười. Nửa chừng sực nhớ ra chuyện Hàn Mạt nhờ vả, cô vội nghiêm chỉnh lại bắt đầu nhắc đến vấn đề.
"Phải rồi, sau khi anh A Lãng công tác về, anh cho anh ấy với anh Mạt nghỉ phép sang Mỹ đăng ký kết hôn nhé."
Đột nhiên nhắc đến chuyện này khiến Kiều Lục Nghị có hơi bất ngờ: "Cậu ta còn chưa cầu hôn thì đăng ký kết hôn cái gì?"
Kiều Lục Nghị vừa dứt lời liền nhận thức được vấn đề, nhìn qua đôi môi hơi cong lên ẩn ý của Lâm Nghiên Hy liền không khỏi tự trách bản thân.
Từ lúc đưa Lâm Nghiên Hy bước vào cuộc sống của mình, trước khi kết hôn cho tới khi có con ở hiện tại, Kiều Lục Nghị chưa từng cầu hôn cô hay nhắc đến việc cầu hôn một lần nào.
Kiều Lục Nghị không phải người thuộc tuýp lãng mạn nên những chuyện đó không để tâm, khi được nhắc đến mới nhớ ra.
Anh chợt nghiêm mặt, giọng nói kiên định vẫn toát lên sự dịu dàng: "Anh không cầu hôn em vẫn nguyện gả cho anh mà đúng không? Chính vì biết em sẽ đồng ý nên anh mới không bày vẻ."
"So với màn cầu hôn chỉ mang hình thức, em trân trọng tình cảm của anh hơn." Lâm Nghiên Hy mỉm cười hiểu ý, sau đó lại quay về vấn đề chính: "Chúng ta đã đâu vào đấy, anh phải tạo điều kiện cho anh Mạt với anh Lãng mới là ông chủ tốt, hửm?"
Nói xong Lâm Nghiên Hy còn nhướng mày một cái, Kiều Lục Nghị hết cách, đành nở nụ cười nịnh bợ thuận theo: "Nhị thiếu phu nhân nói gì cũng đúng."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]