“Dạ Hi tiểu thư cô bị sao thế? Tại sao không nói chuyện cũng không ăn cái gì vậy? Uyên Kỳ đâu? Tại sao không có đi cùng?”_ Trần tuyết trong lời nói tràn đầy lo lắng,lời cũng giống vậy không biết hỏi mấy lần.
Trần Tuyết nghiêng đầu nhìn Nghê Dạ Hi ngồi ở bên cạnh,thấy cô vẻ mặt hoảng hốt hai mắt sưng nhỏngó chừng nơi nào đó,gắt gao cắn chặc môi dưới thật giống như bị chuyện gì quấy nhiễu
Đại khái nửa giờ sau Dạ Hi đột nhiên chạy tới, không nói hai lời,trước tiên nhào vào trong ngực bà khóc lớn một trận cho dù bà thế nào cũng hỏi không ra nguyên cớ,sau khi khóc xong liền ngồi ở trên ghế giống như xuất thần vậy , hỏi tại sao cũng không đáp,gọi thế nào cũng không trả lời
Ai thật làm cho bà lo lắng! Rốt cuộc là thế nào?
Cũng không thấy Uyên kỳ tới sẽ không phải là bọn nhỏ mới cãi nhau sao? Có nghiêm trọng như thế sao? Thiệt là
Đang lúc Trần Tuyết hết đường xoay xở thì cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn khiến Trần Tuyết buông ra chân mày nhíu chặt,lộ ra vẻ tươi cười.
Bà đi về phía đi trước nhỏ giọng nói: “Uyên Kỳ!Dạ Hi tiểu thư tính tình tương đối mạnh cậu cần phải nhường một chút mới tốt! Mới vừa rồi cô ấy khổ sở đế khóc một trận,hiện tại tâm tình rất sa sút đấy!Lựa lời gì tốt nói,đừng hò hét cô ấy biết không?”
Đoạn Uyên Kỳ vỗ vỗ bả vai bà vúcười khổ nói: “Cháu biết rồi vú. Xem ra vú hiểu lầm”.
“Bà sẽ để không gian cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trien-khoc-my-mi/2027171/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.