Hoàng hồn dần buông xuống, ánh tà dương nhuộm đẫm cả bầu trời, cùng với những đám mây xám xịt hô hào ùm ùm kéo tới, Hứa Trác nhấc mắt có thể thấy mấy đám mây đen kịt này, đoán chắc sẽ có một trận mưa lớn, cũng may ngày nào đi học cậu cũng mang theo dù, có mưa cũng có cái để che.
Đi học Hứa Trác còn thấy mình thong thả hơn so với ở nhà, cậu phải cảm tạ Vấn Đông, nhờ quen với anh ta mà việc học của cậu luôn suôn sẻ, dù gì cũng là chủ của một công ty lớn, phải để lại mặt mũi mà đối tốt với cậu một chút chứ.
Mấy hôm Hứa Trác bận chạy deadline sấp mặt, phải hoàn thành xong slide thuyết trình, học thuộc như cỗ máy, cho nên Hứa Trác phải nói hơi bận, chờ xe buýt tới, cậu lên xe, mở tai nghe đeo vào, hoàn hảo, cậu mới vừa ngồi lên thôi, ngoài trời liền đổ mưa, mưa to đến nỗi nhìn ra mặt kính chẳng thấy gì ngoài nước mưa tràn ập vào kính, cậu nhắm mắt dưỡng thần một chút, nghe một bản nhạc tình tứ hát bên tai, Hứa Trác cũng khẽ ngâm mấy câu.
"Người ta thường nói, tình yêu là giấc mơ liệu có ai trong cuộc đời biết tỉnh mộng mà vẫn muốn ngủ say..."
Tới trạm, Hứa Trác bị một đám người trên xe xô đẩy, cậu không vội đứng chờ một chút cho mọi người tản ra hết rồi mới lấy cặp mang lên, đi xuống.
Mẹ Triển Dịch làm cơm thơm phức, Hứa Trác cười cười, bỏ cặp lên bàn lại gần: "Ôi mẹ nấu gì thơm thế?"
Mẹ Triển Dịch cười không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322420/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.