Hứa Trác nỗi điên một hồi, nói bình tĩnh thì chưa thể bình tĩnh nỗi, cậu đột nhiên rất sợ, cậu sợ Quý Thừa tỉnh dậy, không biết hắn làm cách nào để chấp nhận.
Hứa Trác ngồi lên băng ghế, bố mẹ Quý Thừa nhìn cậu là trở nên khó ưa như thành phần khổng bố, Hứa Trác cũng không muốn đứng chung một bầu không khí với bọn họ, cứ mỗi lúc lại nghĩ tới Quý Thừa trước đây học như thế nào, tìm đại một đứa trong lớp cũng biết được, hắn làm ơn phải nói với ai chứ? Cố chấp với bố mẹ hắn làm gì?
Hứa Trác vò nát tóc, hành lang đột nhiên trở nên hỗn loạn, Hứa Trác ngước mắt nhìn lên, bọn Trí Tiết Lâm chạy tới.
Trí Tiết Lâm sắc mặt hớt hải lao tới Hứa Trác: "Quý Thừa Quý Thừa đâu?"
Hứa Trác mệt đến nỗi không muốn nói gì hết, Trí Tiết Lâm cũng không hỏi cậu nữa, nó ở ngoài cửa nhìn vào thấy được bố mẹ Quý Thừa, thấy chủ nhiệm.
Lý Lâm ngồi xuống bên cạch, chẳng ai nói một lời.
Đột nhiên sợ, sợ đối mặt với Quý Thừa, sợ nét mặt kinh hoàng của hắn, sợ mười hai năm tốn công vô ích của hắn, cậu sợ không trốn tránh được mà không kìm được tức giận.
Hình như Quý Thừa đã tỉnh dậy, tỉnh dậy cách đây khá lâu, Hứa Trác tay siết chặt, thân thể cứng như khối đá, đứng lên sẽ ngã đổ nát.
Bố mẹ Quý Thừa hoảng hốt nói gì đó, Hứa Trác chỉ nghe loáng thoáng, bọn họ ngoài hỏi thăm còn trách móc tại sao đau ốm mà không nói bố mẹ, tại sao không cố gắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322418/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.