Hứa Trác không ngờ hai năm như một cái chớp mắt, lướt qua nhanh đến như vậy, cảm xúc buồn vui lẫn lộn của Hứa Trác chắn Quý Thừa biết rất rõ, đoạn đường Hứa Trác đi cùng với Quý Thừa, hoa hai bên đường lại nở rồi, hoa Hứa Trác thấy nhiều nhất là hoa dại, lũ Xuyến Chi này mọc bụi um tùm cả hai bên nhà Quý Thừa, giàn hoa giấy nhà hắn quanh năm đều ra hoa, quét đến mỏi cả tay.
Giao thừa năm nay Hứa Trác muốn được ở bên Quý Thừa, thi học kì xong Hứa Trác còn có một môn dưới điểm trung bình may bà cố là điểm kiểm tra kéo lên, sống trên đời chỉ cần một loại may mắn như vậy là đủ rồi, Quý Thừa khỏi bàn tới đi, hắn lại đứng nhất lớp, làm cậu nhớ đến đêm gió lạnh nữa tháng trước, nghĩ tới thôi cũng thấy ấm lòng rồi.
Mặc dù qua mùa rồi nhưng vẫn lạnh, gió vẫn gào thét, Hứa Trác nắm tay Quý Thừa bỏ vào túi áo hắn, nắm đến phát nhiệt, đổ cả mồ hôi nhưng chẳng ai muốn vung ra.
Chợ tết lúc nào thì không náo nhiệt, Hứa Trác nhận ra cả đàn ông cũng đi bán đồ tết rồi, chỉ có bọn con nít như Hứa Trác mới chẳng lo nghĩ gì thôi, sai rồi nhé, Hứa Trác đang sợ thời gian sắp tới đây, như nhiều áp lực vô hình, áp lực nhiều nhất chỉ có Quý Thừa thôi.
Mấy đứa con nít chua chua còn đi nhặt mấy cây hoa héo chạy náo nhiệt cả đoạn đường đến ba mẹ cũng quản không nổi.
Đặc biệt là cái loa cũ chỗ phiên chợ phát ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322412/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.