Hứa Trác đói đến mức như sắp trút hơi thở cuối cùng luôn rồi, làm Quý Thừa phải lục thức ăn trưa còn dư hâm lại cho cậu, lúc Quý Thừa bưng đồ ăn vào, Hứa Trác lao vào ăn như hổ đói, giờ có ăn cơm chan nước mắm cậu cũng tình nguyện nữa.
Quý Thừa ngồi lên ghế bàn học nhìn cậu ăn: "Cậu mắc chứng gì phải tự khiến mình mệt như vậy?"
Hứa Trác lo ăn không nói, hoặc có thể cậu không muốn nói, bởi vì không biết nói như thế nào, chén sạch sẽ cơm trong bát, Hứa Trác đã có sức sống rồi, nằm xuống tiếp, định ngủ một giấc tự nhiên như nhà của mình, cậu nhìn qua ngoài cửa sổ, mưa vẫn chưa có dấu hiệu ngừng, cậu thích mưa nhưng thích ở trong nhà trùm chăn ngắm mưa, chứ khi không dầm mưa cả buổi, ai mà thích cho nỗi.
"Cậu khỏe rồi thì trả tiền coi nhà tôi như nhà nghỉ, cơm bưng tới miệng, có người đưa rước về nhà!"
Hứa Trác tỏ ra đau đớn nói: "Đó là cậu tự nguyện không trách tôi được, hơn nữa tôi còn đang bệnh, ôi đầu tôi nhức quá, thân thể cũng không còn sức lực nữa!"
Hứa Trác ôm thái dương, trùm chăn lại đánh một giấc, chăn mềm lưu lại mùi giống đực của Quý Thừa, còn có mùi nắng, không biết Quý Thừa có làm gì bây bạ không mà Hứa Trác hít lấy hít để.
Phận làm người ở như Quý Thừa bắt đầu đem bát ra dọn dẹp, dọn dẹp xong đi vào đã thấy cậu ta ngủ rồi, Quý Thừa tăng nhiệt độ máy lạnh lên, ngoài trời đang mưa không khí bị giảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322400/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.