Hắn không muốn nhìn người khác thành Hứa Trác, nhưng Triển Dịch cứ khiến hắn phá vỡ quy tắc, cậu ta chập chờn trước mắt hắn, mấy biểu hiện tự nhiên của cậu ta đập vào mắt Quý Thừa như một nhát dao đâm thẳng vào ngực.
Triển Dịch rốt cuộc tại sao lại khiến hắn ảo giác như vậy?
Hứa Trác trở mấy miếng thịt, nhìn theo hướng Quý Thừa bỏ đi, nếu như hắn đi vệ sinh thì không đến nổi nửa tiếng chứ? Hay lạc trong đó rồi, Hứa Trác quả thật có hơi lo lắng, cậu nhìn Trí Tiết Lâm, khuôn mặt của cậu ta phủ kín hơi say, ở đây chỉ có Trí Tiết Lâm quen thuộc khu rừng này, Hứa Trác mặc kệ đứng lên, hướng Lý Lâm đang gặm thịt nói.
"Lý Lâm mày trông chừng Hứa Dật giúp tao!"
"Hứa Dật em đừng đi đâu hết nha!"
Hứa Trác chỉ nói một câu rồi chạy đi, Lý Lâm liền đem Hứa Dật ôm vào trong người.
Hứa Trác đem theo đèn pin, ở đây cây mọc nhiều, nhiều gai nữa, ánh sáng của trăng không thể chiếu hết toàn bộ, Hứa Trác có chút nôn nóng, đưa loạn đèn pin, men theo ánh sáng nhìn khắp nơi, nhưng một hình bóng của Quý Thừa cậu cũng không nhìn thấy, Hứa Trác bất đầu cảm thấy hơi rợn người, mẹ nó một là trượt chân chết ở xó nào rồi, hai là bị nữ quỷ bắt đi rồi.
Đột nhiên không gian có chút tịch mịch, vang vọng lên tiếng giẫm vào lá cây khô, rất có lực mà giòn tan, làm Hứa Trác giật bắn mình, đèn pin rọi đến âm thanh đó, ánh sáng chói đến nổi không nhìn rõ mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dap-vo-khoang-cach/1322385/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.