Mùa đông thứ năm Chính Khang...
Tuyết lạnh nào có bằng lòng người...
Hoa nở chớm tàn cũng đã hơn mười năm...
Mỗi ngày Hồ Lệ Quân đều đến bên vách đá vô danh này hướng về phía xa xăm như muốn tìm kiếm thứ gì đó mà ngay cả bản thân hắn cũng không còn nhớ rõ dáng hình...
Năm đó, hắn chỉ là đứa nhỏ không hiểu chuyện bất lực chứng kiến người cha mình sùng kính bỗng dưng bị sát hại, còn người mẹ ốm yếu của mình thì ra đi trong tư thế co quắp ở góc tường, mơ hồ đông cứng trên vải thô dơ bẩn...Hồ Lệ Quân hắn không biết, thật sự không biết cái gì gọi là đáng sợ. Đến khi biết được, thứ đáng sợ nhất lại là lòng người.
Năm hắn mười tuổi, Hồ gia từ một đại gia tộc trấn giữ một phương, được bá tánh tin yêu trong thoáng chốc biến thành phản quân dám mật mưu tạo phản...Tại sao lại như thế? Hắn cũng không biết...
Đại gia tộc huy hoàng trăm năm bỗng chốc biến thành đám máu thịt lẫn lộn chỉ trong một đêm, toàn gia trên dưới hơn hai nghìn người chỉ còn lại hơn hai nghìn thi thể không đầu, máu chảy thành sông, tòa phủ đệ bốc cháy rực sáng cả kinh thành, thảm án diệt gia năm đó, cả kinh thành không ai có thể quên, càng không dám quên. Rốt cuộc, trong đống đổ nát còn sót lại hai sinh mạng thoi thóp, thập tử nhất sinh bò ra ngoài. Nếu bị đám binh lính kia phát hiện, hai "phản đồ" này liền cũng như đám người kia, chết không toàn thây...
"Tao đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-dai-lang/2572000/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.