Đinh Trì nói gì anh vẫn ghi tạc trong lòng, anh nghĩ nhiều lắm, thật ra khi Đinh Trì nói xong anh đã giật mình, nhìn chú Năm khuôn mặt hiền lành như thế, sao lại nỡ đánh con cái, ngay cả bố mẹ anh cũng chưa bao giờ đánh anh, anh cũng chưa bao giờ đánh Vấn Nghiệp, nghĩ lại một chút nếu chú Năm không đánh chắc là người khác đánh, anh nghĩ nhiều bởi vì cứ luôn nhớ tới ánh mắt đó, sâu hút nặng nề. 
Anh không đoán ra được đã có chuyện gì xảy ra làm mài mòn con người đến mức độ đó, quá kinh khủng quá đáng thương. 
Sáng ra thức dậy, anh dậy trễ hơn mọi ngày, chắc do hôm qua làm cả buổi với bác Năm, anh không quen nên cảm thấy hơi mệt. 
Chị Ly sáng nào cũng làm bữa sáng tươm tất, vả lại còn không hề giống mọi ngày, rất kiên trì, lúc đầu còn cứ tưởng do có anh, hỏi ra mới biết, làm cho Đinh Trì sáng nào cũng vậy, lúc đó ngượng chết anh rồi. 
Ăn sáng xong, nhìn Đinh Trì rảnh rỗi pha trà anh cứ nhìn đăm đăm, chị Ly tách bắp ngồi kế bên, mỗi lần như thế vang lên tiếng động nho nhỏ, hoa Bằng Lăng liên tục rơi, sáng nào cũng quét. 
Cậu pha xong ấm trà, xung quanh từ lỗ thông hơi tỏa ra khói mỏng liên tục, đánh vào khứu giác của Vấn Đông, anh ở đây được gần một tuần, không câu nệ như ở công ty, ăn mặc cũng thoải mái hơn, anh mặc cái phông trắng, quần thể thao rộng, do nóng quá anh kéo lên tới gần đầu gối, giây thun trắng chỗ lưng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-trai-chenh-lech/1066505/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.