“An Nhiên, ông bị bệnh tim, ông biết không?”
Câu hỏi của Tiểu Lý khiến tôi ngơ ra. Tôi nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng gật đầu: “Giờ thì biết rồi.”
Chuyện này không có gì khó hiểu cả. Tôi có một người mẹ bị bệnh tim bẩm sinh. Chuyện khó hiểu là bao năm qua tôi không hề nhận ra mình mắc bệnh này, trước đây cũng chưa phát bệnh bao giờ. Tôi biết lúc cảm xúc quá kích động mình sẽ đổ mồ hôi và không thở được, nhưng chưa bao giờ liên tưởng đến bệnh tim.
Bác sĩ bảo tôi là: theo như lần kiểm tra này và tình trạng chưa từng phát bệnh của tôi thì kiểu bệnh di truyền này không nghiêm trọng lắm, dặn tôi chú ý nghỉ ngơi, không được để cảm xúc dao động kịch liệt, duy trì tâm trạng tốt.
Những lời dặn dò này tôi đã thuộc lòng từ lâu. Trước đây mỗi lần đi bệnh viện với mẹ, tôi đều nghe thấy những lời tương tự. Chỉ không ngờ lần này người được dặn lại là mình.
Tôi nhận ra mình đón nhận chuyện này một cách đặc biệt bình tĩnh. Tất nhiên, tôi cũng không biết còn chuyện gì mà mình không thể đón nhận nữa. Huống hồ chi bác sĩ còn bảo không nghiêm trọng lắm. Hôm sau xuất viện, chú khăng khăng đòi đón tôi về nhà chú, tôi thà chết không chịu. Chú hết cách, đành lái xe về căn trọ mới thuê của tôi.
Giữa đường có người gọi điện cho chú, trông có vẻ là việc gấp. Chú đưa tôi đến dưới lầu rồi lái xe đi luôn.
Tôi ngồi rất lâu trên băng ghế trong khu vườn nhân tạo. Thả mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596576/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.