Lúc Ngô Việt qua, Dương Hiểu Phi vừa bị tôi lùa đi làm, Mộ Vũ vẫn đang ngủ.
Ngô Việt biết vụ tranh cử của tôi đang trong giai đoạn công bố trên cả ngân hàng. Nó bảo đây chỉ là hình thức làm cho có lệ; trừ khi mày có thâm thù đại hận với ai; bằng không, không ai rảnh đến mức tự dưng đi tố cáo mày có hành vi xấu gì. Yêu cầu của nó lúc nào cũng cực kỳ thiếu sáng tạo, chỉ biết bắt tôi khao ăn cơm, khao đi hát vân vân. Tôi vốn đã đồng ý rồi, nào ngờ cuối cùng lại xảy ra chuyện đau lòng này.
Sáng sớm, nó gọi đến hỏi tôi sắp xếp sao rồi. Tôi nói sắp xếp cái rắm, tao sắp chết rồi đây này, sau đó kể chuyện hôm qua hai đứa bị thương cho nó nghe. Nó tức tốc chạy đến.
Ngô Việt vừa vào, tôi đã bịt miệng nó lại trước.
“Không được làm ồn, Mộ Vũ đang ngủ trong phòng, cả đêm hôm qua chưa chợp mắt được bao nhiêu…”
Ngô Việt biết điều, hạ giọng xuống. Nó nhìn cổ tay tôi, hỏi: “Vết thương của mày không sao chứ? Mày kiếm cơm bằng tay đó.”
“Không sao.”
“Thế tay của em dâu…”
“…Không nối lại được nữa…” -Tôi xoa trán, nói ra mấy chữ đó một cách chật vật. Ngô Việt nhất thời im bặt, thẫn thờ nhìn về phía phòng ngủ.
“Có mang thuốc không?” -Tôi hỏi. Gói Núi Hồng Tháp đã hút hết rồi. Ngô Việt vội lấy một gói trên người đưa qua, tiện tay châm cho tôi. Tôi ngậm điếu thuốc lượn ra phòng khách, không muốn Mộ Vũ thức đậy nghe thấy mùi thuốc đầy nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596566/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.