Sau đó, chúng tôi đã tìm gặp và tạm biệt hai người đẹp ở cửa hàng lưu niệm ngoài cổng. Tôi thực sự lười leo lên tiếp, nên bắt cáp treo xuống núi Giác Sơn luôn.
Về đến khách sạn trời vẫn còn sớm. Điện thoại vang lên liên hồi lúc tôi ở trần mặc quần đùi rộng rinh bước ra từ phòng tắm. Mộ Vũ đưa cho tôi, nói: “Kế toán Lý gọi.”
Hai chữ Lý Lâm nhảy nhót trên màn hình. “Tiểu Lý?” -Người đàn bà đó tìm tôi làm gì?
Tôi vừa bắt điện thoại đã nghe bên kia chất vấn không chút khách sáo: “An Nhiên, ông chơi đủ chưa? Tui tưởng ổng rớt xuống biển nuôi cá mập rồi chứ! Ông còn định chơi bao lâu ở cái nơi tồi tàn đó nữa? Mau về đây đi!”
Ớ, nghỉ phép mà còn bị giục về một cách khó hiểu? Tôi chẳng vội, mà lười biếng dựa lên người Mộ Vũ, bắt đầu giở giọng bỉ bựa: “Tui nói Tiểu Lý này, tui mới đi khỏi mấy ngày mà bà đã nhớ tui rồi sao?”
“Đúng thế, tui nhớ ông đến phát điên rồi. Ông mau cút về đây đi. Ông không về, sao tui đi Hàn chơi hả?”
“Thì bà chơi phần bà? Có người thay ca mà?” -Tôi cố tình dán phần tóc ướt của mình lên cổ Mộ Vũ cạ cạ mấy cái. Mộ Vũ bất mãn véo mặt tôi.
“Một đứa bệnh rồi, không thay được! Tui không nghỉ được!” -Tiểu Lý kêu ca than thở.
“Thôi đi, làm gì có chuyện không thay ca được. Chẳng lẽ bây giờ bà ngủm củ tỏi là ngân hàng chúng ta đóng cửa dẹp tiệm? Làm gì có chuyện đó? Trái đất thiếu ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596526/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.