Nếu không tại tôi lắm mồm bảo “bất đáo trường thành phi hảo hán”, chắc chúng tôi đã không chạy đi leo trường thành Giác Sơn trong một ngày nắng nóng như vậy.
Nếu không tại tôi bình thường ít tập thể dục, chưa leo được bao nhiêu đã chóng mặt hoa mắt, chúng tôi cũng không nghỉ hết lần này đến lần khác.
Nếu không tại tôi kén cá chọn canh muốn tìm một nơi có bóng mát, chúng tôi đã không rời tường thành, rẽ vào con đường nhỏ lên núi.
Con đường nhỏ ấy nằm bên hông tường thành Giác Sơn, cách đó không xa, cũng được sửa sang đàng hoàng, rất bằng phẳng, còn có một mảng rừng tỏa bóng.
Khi nhìn thấy một mảng đất trống bằng phẳng mát rượi, tôi đã chạy ngay đến đó mà không để ý vốn đã có hai người đang hóng mát ở đấy. Khi tôi kinh ngạc nhận ra hai người đó chính là hai con bé chúng tôi đã gặp lúc xem xiếc chim, chúng đã đi qua chào chúng tôi một cách bất ngờ, mừng rỡ, tràn trề nhiệt tình. Tôi cẩn thận nhìn Mộ Vũ một cái. Hắn trái lại không quá lạnh nhạt, thậm chí còn gật đầu với hai người đó.
Thế là động tác đó đã cho người ta cơ hội bắt chuyện. Chúng ríu rít than thở với chúng tôi rằng đoạn trường thành này dốc quá, nguy hiểm quá, vẫn là con đường nhỏ này dễ đi hơn vân vân. Thú thật thì tôi cũng có sự đồng cảm sâu sắc. Đoạn trường thành này nằm vắt ngang lưng núi Giác Sơn. Thực sự phải leo mới được, leo bằng cả tay lẫn chân. Một bậc cao hơn nửa mét,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596524/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.