“An Nhiên, tôi nhận ra anh đẹp không phải dạng vừa đâu.”
“Tất nhiên!” -Tôi ngượng ngùng giật điện thoại lại. Trong sự vui sướng đến choáng váng, tôi gửi bức ảnh vừa rồi cho hắn.
Hắn đứng dậy, lấy một chiếc áo tay ngắn tròng vào, nói với tôi: “Đi thôi, tôi ra ngoài đi dạo với anh.”
Lúc ra ngoài, Dương Hiểu Phi đang chơi vui vẻ như một chú vịt nước. Thấy hai chúng tôi đi ra, gã lau nước trên mặt đi, chạy đến hỏi: “Anh Hàn, mấy anh đi đâu thế?”
“Đưa An Nhiên về, tiện ra ngoài đi dạo…” -Hàn Mộ Vũ trả lời.
“Em đi nữa, em đi nữa…” -Dương Hiểu Phi vứt khăn lại cho một ông bạn kế bên, nhe hàm răng trắng nhỏ ra, rồi đi lên dẫn đường trong trạng thái bụng ngực lõa lồ…
Tôi không ghét Dương Hiểu Phi. Tôi còn rất thích tính cách đơn giản của gã nữa kía. Nhưng thế này thì quá là không biết điều! Sao chỗ nào cũng có cậu thế? Hàn Mộ Vũ trông có vẻ quen rồi, quen như kiểu mang túi tiền ra đường vậy.
Bản tính ít nói của Mộ Vũ đã định trước hắn sẽ là người có cảm giác tồn tại thấp nhất khi ba người đi chung. Một câu chuyện cười, tôi kể một nửa, Dương Hiểu Phi đã cười đến ngả nghiêng, thịt mỡ rung rinh. Hàn Mộ Vũ đến phản ứng cũng không có. “Này, Mộ Vũ, có phải thần kinh cười của cậu mất cảm giác rồi không?” Tôi vừa chọc hắn vừa thò tay xuống nạnh hắn véo mấy cái. Hắn chẳng thèm né. Tôi không tin là thực sự có người không sợ nhột, nên lại thò tay qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596514/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.