Phải, không thể chờ thêm phút nào nữa! Nhưng đấy chỉ là sự nhiệt tình đơn phương của tôi.
Hàn Mộ Vũ mở cửa ra, thấy tôi nghiến răng nghiến lợi đứa bên ngoài, xách một túi trái cây to bằng tay phải, bèn chẳng nói chẳng rằng lấy qua xách hộ. Tôi vừa xoa lòng bàn tay đang đau vì bị siết bởi quai túi, vừa theo hắn vào nhà.
Căn nhà chỉ còn lại mình hắn trông càng rộng rãi hơn. Tôi ngước mũi lên ngửi, mùi mì ăn liền.
Hắn dọn dẹp tờ bản vẽ đang trải ra trên giường, rồi cất vào trong đầu giường, sau đó bảo tôi ngồi xuống.
“Ê, răng còn đau không?” -Tôi hỏi.
“Còn một tí…” -Hắn trả lời một câu nhẹ tênh.
Mới lạ. Tôi nghĩ. Mì ăn liền càng ăn càng nóng.
Hắn lắc lắc ấm phích, rồi nói với tôi: “Hết nước sôi rồi. Anh đợi tí, tôi đi đun một ấm.” -Nói rồi bèn xách ấm phích lên định đi ra ngoài.
Tôi vội cản hắn lại: “Tôi không uống nước, cậu đừng bày vẽ!”
Hắn không thèm đoái hoài đến tôi, chỉ nói: “Nhanh lắm.”
Ban ngày, tôi có thấy đường ống cung cấp nước sinh hoạt của họ nằm ở ngoài trời. Hôm nay trời lạnh, để tránh đóng băng, phần ống nước lòi ra đã được che lại bằng mấy lớp chiếu, vải rách và bông gòn. Hàn Mộ Vũ bảo thỉnh thoảng vẫn bị đóng băng, phải lấy nước sôi giội lên.
Điện chạy qua ấm đun nước, rất nhanh bèn có mấy làn khói trắng bốc ra từ miệng ấm.
Tôi lấy từ trong túi ra một quả lê nhét vào trong tay Hàn Mộ Vũ. “Trái cây cơ quan chúng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596495/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.