Tôi cảm thấy Hàn Mộ Vũ thực sự là một người rất lười. Hắn không bao giờ chủ động tìm chủ đề, mà còn rất quen với sự im lặng tẻ nhạt. Như lúc này đây, hắn bước đi chậm rãi với tôi, một tay đỡ tay tôi, một tay đút vào túi quần, nửa câu cũng không nói. Ngày mùa đông rất ngắn, khi tan ca, mặt trời đã xuống núi, chỉ còn đám mây sặc sỡ vẫn đang bốc cháy đỏ rực bên trời tây. 
Tôi vừa nghĩ về chuyện hôm nay, vừa vét ruột vét gan tìm cách mở miệng giải thích. 
“Phải rồi, Mộ Vũ, Dương Hiểu Phi đâu? Nó về nhà chưa hay là…” 
“Nó về nhà rồi.” 
“Ừa.” 
“…” 
“Thế Mộ Vũ bây giờ cậu đang ở đâu?” 
“Vẫn ở bên công trường.” 
“Chỗ đó còn ở được không? Những người làm chung với các cậu đều về nhà hết rồi nhỉ?” 
“Ở được. Ngoài tôi ra, còn một người nữa chưa về.” 
“Haha, cũng tốt, có bạn!” 
“…” 
“Sao cậu nghĩ đến chuyện đi làm ở tiệm rửa xe thế?” 
“Thấy quảng cáo tìm người.” 
“…” 
Tôi buồn bực trợn mắt. Nói chuyện kiểu này mệt quá đi mất. Chắc chắn hắn đang cố ý. Trước đây nói chuyện với hắn cũng không phí sức như vậy. Thường tôi mở chuyện ra, hắn sẽ tiếp chuyện một cách cẩn trọng. Biểu hiện bây giờ của hắn rõ ràng là không muốn đoái hoài đến tôi! Cậu bất nhân thì tôi bất nghĩa! 
Tôi cũng không nói nữa. Tôi chẳng nói chẳng rằng. Tôi chỉ nhìn hắn, dòm hắn, ngó hắn… không chớp mắt lấy một cái. 
Lúc mới đầu, hắn cũng chẳng có chút cảm giác gì. Rồi hắn lỡ liếc sang tôi, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596485/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.