“Tại sao đánh nhau thế?” -Hàn Mộ Vũ nói rất đơn giản. Về nói chuyện? Nói chuyện bằng nắm đấm? “Tôi về bèn bảo họ đổi đất khác cho ba tôi rồi dựng một cái mồ tử tế. Họ không đồng ý, bảo đường đã xây xong rồi…”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” -Hàn Mộ Vũ quét mắt ra bên ngoài cửa sổ, giọng nói bằng phẳng và trong trẻo: “Sau đó, tối hôm ấy, tôi mang xẻng búa ra gỡ tung đoạn đường đè lên bố tôi mà họ vừa xây xong…”
“Chỉ mình cậu?” -Tôi kinh ngạc hỏi.
“Ừa. Đường gạch khác đường nhựa trên thành phố, dễ gỡ lắm.”
“Trưởng thôn phản ứng thế nào?”
“Sáng hôm sau, họ lại sửa đoạn đó lại. Tối tôi lại ra gỡ thì phát hiện họ cho sẵn mấy người thủ ở đó, bèn đánh nhau với chúng. Vì chúng đông người quá, hôm ấy tôi không gỡ được, tôi cũng ăn vài đòn.”
Lúc nghe Hàn Mộ Vũ kể những chuyện này, tôi luôn có ảo giác là không phải hắn đang nói về hắn. Những cú đấm đấy cũng không rơi xuống mặt hắn. Hắn chỉ là khán giả đứng ngoài cảnh tượng đó, nhìn con đường cán lên mộ của một người đã mãi mãi ngủ say, nhìn đám người nọ ức hiếp cả nhà cô nhi quả phụ, nhìn một người trẻ bơ vơ đang dũng cảm giành giật lấy chút tôn nghiêm. Rõ ràng hắn ở trong đấy nhưng lại cố bóc tách mình ra khỏi đó, cứ như những sự sỉ nhục và tổn thương ấy không thể đến hắn được.
“Đêm thứ ba, họ không cho người canh giữ nữa. Tôi lại đi gỡ, gỡ cả đêm, gỡ được gần nửa con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toan-chi-li/4596480/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.