Khi Trần Danh Thu tỉnh lại, mặt trăng đã lên đến giữa trời. Ánh trăng nhuốm sắc xanh, sương thu loé ánh bạc. Nhìn khắp bốn phía, có vẻ như đang ở trong một cái miếu đổ nát hoang vu, bên người có một đống lửa leo lắt lay động, thỉnh thoảng phát ra tiếng động lép bép, trong đêm khuya vắng lặng càng đặc biệt tác động đến tâm trạng của khách qua đường.
“Ngươi tỉnh?”
Trần Danh Thu quay đầu lại, thì thấy Hạ Hiểu Sanh đang cầm một nhánh củi, chậm rãi đi vào trong. Thu yên lặng nhìn hắn thả thanh củi, phủi đi vụn gỗ trên người, lại ném một thanh củi vào trong đống lửa yếu ớt. Ngọn lửa bùng lên một chút, lập loè lúc sáng lúc tối, mang đến ánh sáng và ấm áp trong đêm đen. Sự trầm mặc bao trùm giữa hai người, tựa hồ ngay cả không khí ở chung quanh cũng theo đó ngưng trệ.
Rốt cục, Hạ Hiểu Sanh mở miệng hỏi: “Ngươi… bụng … còn đau không?”
“Chỉ có người chết mới không có cảm giác đau. Tại sao ngươi không giết ta?”
“Ta…” Hạ Hiểu Sanh quay mặt đi, tránh né ánh mắt của Trần Danh Thu, cầm lấy một nhánh cây, chuyên chú khêu đống lửa trước mặt, “Ngươi còn nhớ toà miếu đổ nát này không? Lúc nhỏ, có một lần, ta theo ngươi ra ngoài hoàng thành săn thú, kết quả lạc đường ở ngoại ô, đột nhiên trời nổi gió lớn, bụi bay mù mịt, không nhìn thấy cái gì, đêm đó, chúng ta trú ở đây, ta cũng ngồi ở vị trí này, nhóm lửa cho người”
“Loại chuyện xa xưa này ta đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-toa-tham-cung/2398250/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.