Mỗi lần sau khi có người bày tỏ, bầu không khí giữa hai người lại thay đổi một chút.
Nếu đôi bên đã cùng ngầm chấp nhận sự mập mờ này, thì theo thời gian mỗi ngày nó sẽ lớn dần lên. Trước đó còn cảm thấy tháng sáu chẳng mấy mà tới, nhưng khi thời gian càng ngày càng rút ngắn lại, ngược lại còn cảm thấy khó chờ đợi hơn.
Đương nhiên họ sẽ không nói ra, nói ra rồi sẽ không che giấu được nỗi nhớ nhung trong lòng. Nhưng sau đó vẫn thường xuyên nói mấy lời trẻ con như vậy.
Tần Phóng: Hôm nay ngày bao nhiêu ấy nhỉ?
Hình Viêm: 15
Tần Phóng: Sắp rồi.
Hình Viêm: Sắp cái gì cơ?
Còn cố tình giả ngốc nữa, nhưng Tần Phóng cũng không trả lời. Cậu cười đáp rằng: Em sắp nghỉ hè rồi.
Cậu không nói thì anh đành phải nói thôi, Hình Viêm liền bảo rằng: Anh cũng sắp nghỉ rồi.
Tần Phóng: Trùng hợp nhỉ.
Hai người đều giả ngu, không ai nhắc đến chuyện họ sắp gặp mặt, chỉ hàm hàm hồ hồ cho qua, nói ra rồi trong lòng lại ngứa ngáy, lại đau đáu mong chờ.
Tuy rằng bây giờ trong lòng cũng nào làm ngơ.
Phùng Triết cũng đã trở về từ Anh, ra nước ngoài dát vàng dát bạc lên mặt, nhưng trở về vẫn không biết làm gì, năng lực chuyên môn bằng không, kinh nghiệm xã hội cũng không nốt. Nhưng dù sao nhà có bối cảnh nên cũng sắp xếp cho cậu một khách sạn để cậu rèn luyện. Phùng Triết cứ rảnh rang là lại chạy tới chỗ Tần Phóng, có những lúc tới nhà Tần Phóng nằm giả chết, không chịu đi đâu.
“Em thì rèn luyện cái quái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320810/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.