Bệnh viện quá xa lạ, mười mấy tòa nhà nối tiếp nhau, thậm chí Tần Phóng còn không tìm được khu nội trú của khoa hô hấp. Cậu chạy đi chạy lại hai chuyến, cuối cùng hỏi hai bàn lễ tân mới tìm được phòng bệnh.
Lúc cậu chạy vào vẫn còn thở hổn hển, Tần Phóng nhìn thấy Cung Kỳ, cũng thấy Tư Đồ nằm trên giường bệnh.
Cung Kỳ không khóc, nhưng đôi mắt sưng lên.
Trên mặt Tư Đồ đeo máy trợ thở, đang giám sát huyết áp, nhịp tim, trên tay vẫn còn truyền nước. Đôi mắt Tư Đồ nhắm nghiền, anh ngủ rất yên tĩnh.
Cung Kỳ nhỏ giọng nói với Tần Phóng, Tần Phóng hít vài hơi để nhịp thở đều xuống.
“Anh ấy không cho mình nói, anh ấy bảo đợi anh ấy đi rồi mới gọi điện thoại. Nhưng mà mình…” Cung Kỳ đưa hai tay lên che mặt, khẽ nói: “Nhưng mà mình hoảng quá. Mình không biết nghe anh ấy thì có đúng hay không, đáng lý mình phải tôn trọng ý kiến của anh ấy, nhưng mình lại cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn.”
Tần Phóng vỗ về cô, cậu không lên tiếng, lặng yên an ủi.
Cậu nhìn Tư Đồ nằm trên giường bệnh, đến giờ cậu vẫn còn thấy hốt hoảng. Sắc mặt anh ấy trắng bệch như tờ giấy, khẽ chau mày lại, có lẽ hơi khó chịu.
Tần Phóng nhìn anh, không thể nào nghĩ được người này sắp ra đi, trông anh chỉ như vừa mới sinh bệnh.
“Sao lại như vậy?” Tần Phóng nhìn Tư Đồ không chớp mắt, không quay đầu lại.
“Sốt.” Cung Kỳ cũng nhìn Tư Đồ, giọng nói khàn đặc, “Mới sốt một lần mà sức khỏe của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320803/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.