Ngôi sao kia là món đồ Tần Phóng tặng anh, Tết đến tiện tay nhét giấy nợ vào lì xì, còn nợ người ta mấy tháng ròng rã. Hình Viêm coi là chuyện to tát lắm mà đau đáu mãi, còn đòi cậu mấy lần.
Ngày hôm đó gặp mặt Hình Viêm không nói lời nào, dường như đã chấp nhận rồi. Anh vẫn luôn im lặng không nói gì, trông có vẻ lạnh lùng. Tuy rằng cuối cùng Tần Phóng quay đầu lại Hình Viêm vẫn mỉm cười với cậu, cậu cũng thấy được anh dịu dàng ngậm ngôi sao kia trong miệng.
Anh không nói gì, nhưng dường như đã nhắn nhủ rất nhiều.
Khoảnh khắc ấy mọi ưu tư trong lòng Tần Phóng dường như vỡ òa, cậu chạy ra khỏi sân bay, cũng không ngoái đầu nhìn lại nữa. Có những lời Hình Viêm không nói, cũng không thể mở lời, nhưng anh muốn Tần Phóng biết.
Sự ăn ý ấy khiến Tần Phóng vừa liếc mắt đã hiểu được.
Nhưng dẫu vậy cũng không thay đổi được gì, về điểm này họ cũng rất rõ ràng.
Ngày hè nắng chói chang, ngày đông tuyết buốt giá, cảm tưởng như dòng thời gian kéo dài đằng đẵng, nhưng lại cũng giống như chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Lúc Tần Phóng về nhà họ Giản, Giản Mộc Dương đang ném tuyết ở sân sau với bạn học, thấy cậu trở về thì mừng lắm. Cậu bé kia tới nhà làm khách, Tần Phóng nhìn hai đứa trẻ chơi một lúc.
Cậu em bé bỏng bò ê a dưới thảm, trông cũng rất thú vị. Tần Phóng rất thích bế em ấy, tay trẻ nhỏ dính đầy nước miếng giơ lên mặt Tần Phóng, nhưng cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320799/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.