Kể từ đêm hôm đó Châu Tư Minh bỏ đi, anh không về nhà nữa, thậm chí tối đến cũng không quay về ở.
Lúc Tư Đồ dọn dẹp phòng của anh ấy, Cung Kỳ khẽ hỏi: “Anh ấy sẽ quay về chứ?”
Tư Đồ đắn đo nghĩ một lúc, bảo rằng: “Chắc sẽ về.”
Hình Viêm lại bảo: “Không biết nữa.”
Tư Đồ lại suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu bảo: “Anh không rõ nữa.”
Hàn Tiểu Công cãi nhau ầm ĩ với anh ta nửa buổi, hôm sau thoạt nhìn vẫn như bình thường, còn ăn rất nhiều đồ, khó có thể tưởng tượng được người hôm qua cãi nhau ầm ĩ với Châu Tư Minh là anh ấy. Chỉ là những lúc không nói chuyện anh ấy cũng ngẩn người, gác chân lên sofa, chống cằm lên đầu gối, đôi mắt đờ đẫn nhìn về một điểm, lại có vẻ thất thần.
Tần Phóng đi tới ngồi xuống bên cạnh anh ấy, Hàn Tiểu Công nhìn cậu, khẽ cười, Tần Phóng cũng nhoẻn cười theo, không nói gì với anh ấy.
“Bình thường những lúc anh không ngủ ngon giấc không cho người khác ngồi bên cạnh mình, xấu quá mà.” Một lúc sau Hàn Tiểu Công mở miệng nói.
Tần Phóng cười cười lắc đầu: “Để mà nói thì tụi trai…. thẳng không nhìn ra điểm gì khác biệt đâu, thật đấy, em cũng không nhìn ra được cái gì.”
Hàn Tiểu Công gật đầu bảo: “Thế nên mới không đuổi cậu.”
Tần Phóng ngồi với anh ấy rất lâu, họ chẳng nói gì, sau đó Hình Viêm gọi Tần Phóng ra ngoài. Trước khi đi Tần Phóng khẽ ấn lên vai Hàn Tiểu Công. Hàn Tiểu Công nở nụ cười bảo: “Mấy cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh/1320783/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.