Edit: Pei Pei
Sáng sớm trong Minh Nguyệt cung, Hoàng Đế bị hai tiểu hoàng tử vừa khóc vừa lay đánh thức: "Phụ hoàng... Nha nha... Phụ hoàng..."
Hoàng đế nhịn đau chậm chạm mở mắt, mỏi mệt lẩm bẩm: "Đình Nhi, Nguyệt Nhi... Đừng quấy... Phụ hoàng mệt mỏi quá..."
Tiểu hoàng tử thút thít khóc lóc dùng sức lay hắn: "Phụ hoàng... Mẫu hậu tỉnh rồi... Mẫu hậu tỉnh rồi..."
Hoàng đế loạng choạng rời giường, run rẩy đến thăm người đã bảy năm không tỉnh.
Trong lòng vui mừng xen lẫn chờ mong, lại nhìn thấy người trên giường vẫn cứ nhắm hai mắt.
Hoàng đế trong lòng mong ngóng bỗng hóa tro tàn, chán chường chậm rãi chống đỡ thân thể ngồi bên mạn giường, khàn giọng nói: "Đình Nhi, Nguyệt Nhi, đến giờ học bài rồi, phụ hoàng cho người đưa các con về Đông cung." . Truyện Khác
Phía sau yên tĩnh một phút chốc, chợt nghe thanh âm trong trẻo lạnh lùng hàng đêm vang vọng trong giấc mộng của hắn: "Bệ hạ... Ta mê man bao nhiêu năm... Ngươi đã già rồi..."
Hoàng đế ngơ ngác cứng đờ bên mạn giường.
Hắn không dám quay đầu lại, không dám nhìn nữa, vừa sợ đây là ác mộng, vừa sợ nhìn thấy đôi mắt mang theo hận ý kia.
Hắn khổ sở chờ đợi đến tóc mai điểm bạc, cũng không dám tin đây là thật hay lại chỉ là cơn mộng mị.
Phía sau vang lên giọng nói mệt mỏi: "Thôi..."
Hoàng đế vội vàng xoay người, hốt hoảng nghẹn ngào gọi: "Bạch Minh Hiên!!!"
Bạch Minh Hiên thấy mình dường như đã ngủ rất lâu rất lâu, y nghĩ mình ít nhất đã ngủ ba, năm ngày hoặc nửa tháng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-tinh-vo-nguyet/884726/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.