(*Bằng: là chim đại bàng)
Thời cổ có tây thiên thỉnh kinh dài đăng đẳng, ngày nay có xe cũ tiến bắc xa vời vợi, Hoàng Linh Vũ cả ngày đến tối ngồi sau càng xe điều khiểnngựa, nếu không phải xảy ra chuyện gì không nên xảy ra, thì cả ngàykhông lên tiếng.
Mộ Dung Bạc Nhai tuy thương chưa lành, nhưng vết thương cũ đã được điều dưỡng, tinh thần ngày càng tốt lên.
Hiện tại hắn đặc biệt thích thú quan sát thái độ che che giấu giấu trốn trốn tránh tránh của Hoàng Linh Vũ. Cũng thật quái lại, tại sao trước khigặp tập kích không hề sợ hắn, sau khi cùng chung hoạn nạn lại tránh néhắn không kịp? Suốt đường đi có tránh có đoán có ngủ thì không cần nhắctới.
Đi được chừng mười ngày, còn một ngày đường nữa sẽ vào kinh. Mấy hôm nay đều cố gắng thuê phòng nghỉ chân. Cũng giống như trước đây, Mộ Dung ngủ trên, còn y vĩnh viễn ôm chăn lăn dưới đất. Đáng tiếc đâylà lần đầu tiên bỏ lỡ chỗ trọ, Hoàng Linh Vũ đành dừng xe bên cạnh bờsông Lạc Thành, nhóm lửa, nhặt cỏ khô, nghỉ qua đêm.
Ngày hôm sau khi thức dậy, Mộ Dung Bạc Nhai còn đang ngồi tĩnh tọa trong xe. Hiệntại là cuối hạ đầu thu, Hoàng Linh Vũ thấy nước sông Lạc Thành trong vắt thấy được cả đáy, liền rời khỏi đống lửa men theo bờ sông chầm chậm tản bộ.
Mộ Dung Bạc Nhai còn chưa ra khỏi xe, y cũng không cần gấp,nhìn bản thân từ trên xuống dưới, một thân sương gió bụi bặm, nhớ lạithì đã có đủ mười ngày y không hề tắm rửa. Sờ sờ sau cổ, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/192522/quyen-1-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.