Đối với người ngủ ngon mà nói, là ngắn ngủi. Nhưng đối với người không được ngủ mà nói, là dài đăng đẳng.
Trong sự chờ đợi dài đăng đẳng, dần thấy được ánh sáng mặt trời. Đầu tiên làbóng đen chuyển xám, tiếp theo sáng dần lên, tiếng bước chân xa gần vẫnliên tục truyền tới, số lượng cũng càng lúc càng nhiều, là các tá điềnđi kiểm tra ruộng trước bữa sáng.
Hoàng Linh Vũ giúp Mộ Dung BạcNhai lên bờ, một cơn gió se se thổi qua, y rùng mình một cái. Mộ DungBạc Nhai mắt mở híp hơi thở thoi thóp, quay nhìn bốn phía, thấy khôngcòn nguy hiểm, mới chống đỡ không nổi nữa mà gục ngủ.
Nhờ HoàngLinh Vũ tìm được một chiếc xe bò để vào thành, người trẻ tuổi đánh xevào thành nghe nói họ là người trong thành Hoài Qua, vội cuống quít giúp khiêng người lên xe, rồi lại tìm một tấm chăn nỉ để đắp cho Mộ Dung Bạc Nhai. Trên đường trở về thành, Hoàng Linh Vũ nhìn nơi tối qua đã điqua, đã bị thanh lý sạch sẽ, đừng nói di thể, ngay cả vết máu, cũng đãbị lấp bằng đất bùn. Còn sót lại, đại khái chỉ có mấy cây lúa bị ngã rạp trong ruộng mà thôi.
Y co người ngồi bên cạnh Mộ Dung Bạc Nhai,con đường đất đá lùi dần ra sau, mặt trời ở cuối đường cuối cùng cũng từ ám hồng biến thành sáng rực, chuyện tối qua giống như chỉ là một giấcmộng cũ không liên quan với ban ngày.
_____
Không ai biết, ta là một người lãnh huyết thế nào. Sinh mạng đang dần biến mất trướcmắt, nhưng ta lại cảm thấy chẳng qua là như thế.
Trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/192520/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.