Tiệm cầm đồ Hoài Qua làm ăn khá lớn, cả học nghề và hỏa kế, tính luôn cả quỹ phòng quản tiền quản sổ sách, tổng cộng gần hai mươi người.
Mặttiền theo kết cấu ba tầng. Tầng lầu chính giữa trổ ra vài cửa sổ áp mái, các phòng cất giữ hàng hóa, thì toàn bộ vây quanh các cửa sổ áp mái ởtầng hai. Để tránh bị ẩm thấp, ba tầng đều không có người ở, thế là mộtđám người đều dọn tới chen chúc trong vài gian nhà trệt bằng gạch đá ởtrong viện tử.
Mộ Dung Bạc Nhai không dễ gì mới tìm được TiêuThanh Ngọc, chủ nhân tiệm cầm đồ này làm gì có điểm nào giống ‘lão đầunhi’, rõ ràng là nam tử trung niên tiêu nhiên mảnh khảnh.
Nhà đábài trí đơn giản, chỉ có vài khí cụ bằng trúc bằng đá, trên tường treomột cây cổ cầm thập phần chất lượng, còn có áo tơi nón trúc, không giống gian phòng của chưởng sự tiệm cầm đồ, mà giống nơi ở để ẩn cư thếngoại. Tiêu Thanh Ngọc xua hỏa kế đi, Mộ Dung Bạc Nhai lập tức bái lễ.
“Nhị sư phụ.”
“Ngươi giỏi, giỏi lắm a…” Tiêu Thanh Ngọc không vội dìu y lên, đứng trước bànbát tiên, không mặn không nhạt nhìn đồ đệ cúi đầu bái lễ.
Mộ Dung Bạc Nhai bình thường dù có tinh quái muôn hình muôn vẻ, nhưng khi ởtrước mặt nhị sư phụ lăn lộn phố chợ này cũng phải thu lại tâm tư giảohoạt, nhìn chăm chăm mặt đất, thở cũng không dám thở mạnh.
TiêuThanh Ngọc thấy y cúi mình không đáp, ngữ điệu dịu hòa đột nhiên thayđổi, nói: “Chuyện của Bạch Y giáo ta, từ lúc nào đến phiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/192511/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.