Gió đêm cuối thu ở Bắc Kinh đặc biệt lạnh, người trên xe bus vốn đã khôngnhiều, mà càng quẹo cua thì càng hẻo lánh, dần dần đều xuống xe. Chỉ còn một thanh niên ngồi lại trên ghế gần cửa, lắc lư trái phải theo thế xe, đầu vẫn cúi gầm, thì ra là đang ngủ rất say.
Lại dừng thêm mộttrạm, một cô gái ôm túi tài liệu đi lên. Cô vừa lên xe thì liền thấyngay thanh niên rất biết cách ngủ kia, mở to miệng, nửa ngày không nóinên lời, sau đó lắc đầu, ngồi xuống cạnh y.
“Tiểu Hoàng.” Thì ra hai người này có quen biết. Chỉ là giọng nói của cô tựa hồ rất nhỏ, thanh niên không phản ứng.
“Hoàng Linh Vũ?” Lớn giọng hơn, vẫn không phản ứng.
“…” Cô gái hết nói, ngẩng đầu lên, thì thấy dì bán vé cười híp mắt đánh giá mình và thanh niên kia.
“Dì… hiểu lầm rồi, không có ai muốn cùng loại quái nhân này gần gũi đâu…” Cô gái muốn biện giải, nhưng danh bất chính ngôn bất thuận, lại không liên quan gì tới chuyện của người ta, cuối cùng chỉ có thể nghẹn tức trongbụng.
Xe đột nhiên dừng lại, chỉ nghe thấy một tiếng hừ nhẹ,thanh niên tên Hoàng Linh Vũ đó cụng đầu vào cửa kính. Tiếng động thậtsự rất vang, ngay cả dì bán vé cũng phải mở to miệng không dám tin nhìny, cũng không biết là đang đau lòng cho cánh cửa sổ, hay đang hiếu kỳ về độ cứng của đầu vị hành khách này.
“Cậu ngồi quá trạm rồi, khoa pháp y đã qua từ lâu rồi.” Cô gái vui mừng trên nỗi đau của người khác.
Hoàng Linh Vũ hừ hừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/192509/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.