Trời mưa.
Nhưng lại không có nước mưa nào có thể dính lên người.
Hoàng Linh Vũ quay đầu lại nhìn, Mộ Dung Sí Diệm cầm dù đứng sau lưng y, y âm thầm suy nghĩ, cảm thấy bản thân có lẽ vẫn rất thanh tỉnh, vì thế lạiquay về nhìn phía trước, một con ngựa khỏe nhàn nhã chở một người đầuđội mũ trùm đi lên núi. Người ngồi trên ngựa, xác xác thực thực, khôngcần nghi ngờ chính là Mộ Dung Bạc Nhai. Trên vách núi tiếng hô sáttruyền tới không ngừng, Nam Vương quân không dễ gì mới đợi được tới trận này, như hổ như sói xổng chuồng, dốc chiến cùng phần tử ngoan cố khôngchịu đầu hàng.
Nhưng bên kia sườn núi, trong nhất thời chìm vàotĩnh lặng, cho tới khi Mộ Dung Bạc Nhai đi tới trước mặt, kéo mũ xuống,thất vọng lầm bầm nói: “Nhìn thấy ta lại trưng gương mặt người chết ra,quá thương tâm rồi.”
Lúc này, chất đầy trong lòng Hoàng Linh Vũ, toàn là yên tâm.
“A a, ngây rồi nha, ngây rồi nha, Hoàng đại cũng có khi ngây ngốc như vậynha!” Sau lưng Mộ Dung Bạc Nhai truyền tới tiếng cười trẻ trung. Thì ralà Lý Sảng, Thu Ngược Thủy, Nhạc Huy cũng đều đi theo.
“Ta… tanghe nói, ngươi trúng một tiễn…” Vì tâm tình dao động, câu Hoàng Linh Vũ nói ra cũng trở nên ngắt quãng, không trấn tĩnh như bình thường.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi trên ngựa cúi nhìn y rất lâu, mới nói: “Ta nghe nói mấy ngày nay ngươi loạn đến khẩn trương a…”
Hoàng Linh Vũ mắt sắc như dao quét qua vai trái vẫn không động đậy của hắn, hỏi: “Tay bên đó của ngươi thế nào rồi?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403479/quyen-3-chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.