Lục tìm chừng một nén nhang, cuối cùng tìm được. Giao cho Bạch Lang Vương,nói: “Núi này gọi là Tây Lương sơn, cốc này là Tây Lương cốc, trong cốccó sông nhỏ. Gần đó từng phát hiện mạch khoáng sương muối, nên liền códân chúng đem khoáng thạch vận chuyển tới sơn cốc tinh luyện, vì vậy đãchặt sạch cây cối trong Tây Lương sơn cốc. Nhưng sau đó vùng đất này một ngọn cỏ cũng không mọc nổi, cho nên hiện tại nơi này đã bị bỏ hoang gần hai trăm năm.”
Phóng mắt nhìn một phiến sơn cốc đã bị quên lãngmấy trăm năm, chỉ thấy giăng phủ đầy bụi đất màu đen, đá lớn nhỏ hỗnloạn khắp nơi đều có.
Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương tỉ mỉ nhìn cuốn địa phương chí này, lại quan sát địa hình rất lâu, coi như xácđịnh không có cạm bẫy gì. Bạch Lang Vương nhịn không được lộ ra nụ cườitrào phúng: “Thuật Hỉ Lãng quá cẩn thận rồi, tuy nói cẩn thận lái đượcthuyền vạn năm, nhưng cũng dễ làm lỡ chuyện a!” Nói xong, đem quyển địaphương chí ném trả vào tay lính dò đường, một chân thúc vào bụng ngựa,thống lĩnh đội ngũ ra khỏi mảnh rừng.
Thuật Hỉ Lãng nhìn sắctrời, thúc ngựa đi tiếp, Bạch Lang Vương ở phía trước còn đang hô: “Quangọn núi này, chúng ta tạm nghỉ hai canh giờ!”
Những kỵ binh bọnhọ thì rất sung sướng, nhưng bộ binh phía sau thì rất cực khổ. Trênngười bọn họ là khôi giáp nặng nề, kêu đinh đang ồn ào, trải qua mệtnhọc quá lâu, đầu óc đã choáng váng. Còn về thiết pháo doanh vẫn phảivận chuyển một ống pháo cực to, càng khỏi nhắc gian khổ cỡ nào.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403473/quyen-3-chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.