Lúc đó Mộ Dung Bạc Nhai đang mở mắt trừng trừng nhìn căn lều trướng nằmngoài năm trượng đó. Tuy biểu hiện của hắn rất thong dong bình thản,nhưng trong lòng vẫn là thấp thỏm bất an. Hoàng Linh Vũ là người cónguyên tắc có danh dự, nhưng chuyện tình cảm vô cùng phức tạp, nào cóthể dùng lý lẽ thường tình suy đoán. Có lẽ hôm trước mới vừa thề non hẹn biển, ngày hôm sau đã tình cũ tái khởi, căn bản không có cách nào cóthể dự đoán được sự thay đổi của lòng người, cũng không có cách nào cóthể xoay chuyển tâm ý một người.
Trình Bình còn đang cười nói:“Bộ dáng muốn nhìn xuyên qua lều đó của ngươi, quả thật giống như bêntrong lều trướng đó có lão bà sắp sinh hài tử.”
Mộ Dung Bạc Nhaicòn đang trừng trừng quan sát, miệng thì không chịu yếu thế phản kích:“Để lúc nào đó cũng để Lộ Thị Tửu nhà ta thử nếm tư vị ‘đợi lão bà sinhhài tử’ xem, thế nào.”
Trình Bình sặc một cái, không dám nói nữa. Có câu một vật đè một vật, chính là thế này.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn một lúc, đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng,hai tay không tự chủ run lên. Bên trái không người, hắn khó nén bất antrong lòng, thấp giọng hỏi Trình Bình: “Tiểu Hoàng có nói với ngươi đặctính của người Tây Thương không?”
Trình Bình lắc đầu: “Ta tuy cóhiểu biết đôi chút, nhưng Hoàng đại bình thường cũng giống như đám người chúng ta, chưa từng chủ động đề cập tới đặc tính gì của người TâyThương.”
Mộ Dung Bạc Nhai thầm thì nói: “Nói như vậy ngươi cũngkhông biết rồi.” Hắn lòng như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403456/quyen-3-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.