Có thể nói, động tác của Hoàng Linh Vũ rất dịu dàng, so với sự vô phápkhống chế như cuồng phong quá cảnh của Mộ Dung Bạc Nhai đối với y lầnđó, Hoàng Linh Vũ quả thật có thể nói là hoa thổi lá rụng. Tỉ mỉ cẩnthận, thủy nhuận ôn hòa.
Nước tràn qua trước ngực hai người, MộDung Bạc Nhai bị áp đảo trên cự thạch, bên tai có tiếng nước lưu độngróc rách, thông qua kẻ hỡ giữa lá, ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống nhưđường vân trong bóng râm, vì thế rêu xanh ẩm ướt trên bờ, đá cụi ướtđẫm, bọt nước tung tóe, toàn bộ đều lấp lánh ánh sáng dịu dàng. So vớisự se lạnh trong nước, nhiệt độ trên thân thể Hoàng Linh Vũ rõ ràng hơn, giống như những đường vằn tươi diễm to lớn chiếm cứ trung điểm tranghọa, vì thế trong mắt trừ y ra, thì không còn gì khác.
Trong lòng trừ ái mộ, vẫn là ái mộ. Vừa không xấu hổ vừa không bất cam, vì đốiphương là người này, cho nên làm gì cũng đều có thể tự nhiên. Chỉ cótrước mặt y, tất cả những gì che giấu, ẩn mật đều là dư thừa. Chỉ hyvọng từ nay về sau, bất luận ngủ hay thức, đều tuyệt không quên y. Chỉcần có thể cảm nhận được sự tồn tại của y, cho dù bên ngoài là nhiễuloạn vô tận, cũng có thể có dũng khí không bao giờ cạn để đối mặt. Mộtkhi nghĩ đến giải quyết tất cả mọi chuyện rồi, thì có thể từ bỏ tất cảcùng y ở bên nhau một khắc không rời, trên người đã tràn đầy sức lực.
Thật ra mấy thứ ‘tôn nghiêm nam nhân’ tính là gì chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403445/quyen-3-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.