“Ngươi là, ngươi lẽ nào là, Hoàng…”
Mạc Xán không thể tin nổi nói ra cái tên cấm kỵ. Đã rất lâu rồi, không aidám ở trước mặt nàng nhắc tới cái tên này, ai ai cũng sợ dẫn lên cơngiận trút bậy của nàng.
Mạc Xán sao có thể không tức giận! Chínhlà Hoàng Linh Vũ, đoạt đi vị trí sở ái duy nhất của Diêm Phi Hoàng. Cũng là Hoàng Linh Vũ, chạy khỏi ngục giam của nàng.
“Nên nói thế nào đây nhỉ?” Hoàng Linh Vũ nói: “Từ sau khi quen biết ngươi, tóm lại ta đã hiểu rất rõ, có thể khiến Diêm Phi Hoàng thà chết cũng không nguyệntiếp xúc, quả nhiên chỉ có ngươi có thể làm được!”
Tất cả mọingười xung quanh đều hít ngược một hơi, chỉ cảm thấy da gà da vịt toànbộ nổi lên. Vây quanh Hoàng Linh Vũ và Mạc Xán, là một cỗ hàn lưu lạnhtới mức không thể diễn tả.
Bi thương, ghen tỵ, khinh thị… đủ loại tình tự không tên trào dâng cuồn cuộn đau nhói trong lòng Mạc Xán, nàng quát to một tiếng, trường tiên vung ra một đám bụi mù, giấu ở chínhgiữa là phản quang lấp léo của chủy thủ. Chấp nhất và oán niệm mấy chụcnăm bức nàng tới mức gần phát cuồng, hoàn toàn không thèm nhìn tớitrường kiếm do Trình Bình trở người đâm tới, toàn thân lao về phía Hoàng Linh Vũ…
Ba trượng… hai trượng… mười thước…
Cầm Sắt chămchú quan sát cự ly. Ngôn từ xung đột trong trận ác đấu kịch liệt của đám người Hoàng Linh Vũ tạo điều kiện tốt cho hắn tiếp cận. Mười thước đãđủ, một khi có bất cứ nguy hiểm nào, thì có thể trực tiếp xông tới.Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403434/quyen-3-chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.