Thật ra thiếu niên mà Lục Mang Lâu thu lưu cũng có phân phú, trung, bần, chỉ là mọi người ở chung lâu dần thì tự dưng quên đi mà thôi.
Loạithời thế này, Vương hầu tướng tương đều chỉ quan tâm vinh hoa phú quý,chưa từng đặt bách tính kham khổ vào mắt. Chuyện ‘chu môn tửu thịt thối, ngoài đường xác chết đông’ lẽ nào còn hiếm thấy sao? Cho nên hài tửtrưởng thành trong lúc đói rét bức bách như Thu Nhược Thủy cũng đã nhìnquen rồi, cho dù thân đang nằm ở cảnh địa sinh tử, cũng chỉ có thể dùngthái độ đạm nhạt để an ủi bản thân.
Vì mưu sinh, không thể khôngnắm vững một kỹ năng nào đó trong tuổi ấu thơ, cho dù là trộm cướp lừađảo. Cũng là vì so với những thiếu niên khác nắm giữ nhiều kỹ thuật hơn, nên mới được Lục Mang Lâu chọn lựa. Cho tới nay, trong thế giới đạmnhạt này, Lục Mang Lâu đã chiếm cứ vị trí phối ngẫu không thể thay thếtrong lòng Thu Nhược Thủy.
Đối với quá khứ của Hoàng Linh Vũ đứng đầu Lục Mang Lâu, sao có thể không có người hiếu kỳ? Mọi người luônthấy y mỉm cười dịu dàng, chống nạng, không thích dựa dẫm sự giúp đỡ của người khác, nhưng vào lúc cần thiết thì cũng có thể thản nhiên tiếpnhận, hồi báo với tạ ý thành tâm.
Y nhất định là người đượctrưởng thành trong hoàn cảnh tràn đầy hạnh phúc, cho nên mới có thể thản nhiên tiếp nhận hảo ý của mọi người như thế, cũng có thể thản nhiên cho đi như thế. Thu Nhược Thủy nghĩ như vậy.
Sau đó khi đến lúc họcsinh đệ nhất kỳ Lục Mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tinh-thuy-hong-lien/1403428/quyen-3-chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.